Chương 1526
Lam Linh Chi
12/08/2023
CHƯƠNG 1528
“Đường Tiểu Nhiên, có chuyện gì vậy? Có phải là cậu đã biết mình bị mắc bệnh ung thư từ sớm rồi không hả?” Giọng nói của Lâm Thanh run rẩy.
Đường Tiểu Nhiên kéo nhẹ cánh tay cô: “Nhỏ giọng một chút đi, đừng có dọa người khác.”
Lâm Thanh trừng to mắt, giọng nói như rít ra khỏi kẽ răng.
“Đường Tiểu Nhiên, mẹ nó chứ cậu đã bị ung thư dạ dày rồi mà còn có thể bình tĩnh như vậy, tại sao cậu lại giấu tớ hả, rốt cuộc là đã giấu tớ bao lâu rồi.”
“Tớ cũng vừa mới biết cách đây không lâu, không phải là muốn giấu cậu, chỉ là không kịp nói cho cậu biết thôi.”
“Cậu…”
Lâm Thanh tức giận nói không nên lời.
Một giây sau, nước mắt lại giống như những hạt châu bị đứt, ào ạt rơi xuống.
Đường Tiểu Nhiên kéo tay cô qua vỗ nhẹ an ủi, rồi lại nói với bác sĩ: “Không sao đâu, bác sĩ cứ nói tiếp đi.”
Bác sĩ đẩy đẩy kính mắt: “Nếu như cứ tiếp tục không tiếp nhận trị liệu, mặc kệ để khối u phát triển, chắc có lẽ là sống không được bao lâu nữa.”
Nghe vậy, tay Lâm Thanh vịn chặt vào vách tường: “Sống không được bao lâu là bao lâu?”
“Mấy tháng nữa, nhiều nhất là nửa năm.”
“Bịch…”
Một âm thanh trầm đục vang lên Lâm Thanh té ngồi ở dưới đất, mặt cắt không còn giọt máu.
Bác sĩ thở dài một hơi: “Cô nên suy nghĩ lại đi.”
“Vâng.”
Bác sĩ vừa mới đi, Lâm Thanh liền gào khóc, nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt.
Đường Tiểu Nhiên nói: “Cậu đừng có khóc mà, cậu khóc làm tớ hoảng loạn thêm.”
Lâm Thanh nói: “Tớ cũng đâu có muốn khóc, nhưng mà lại nhịn không được, sao lại là ung thư cơ chứ, bây giờ phải làm sao đây? Có câu người tốt sẽ gặp chuyện tốt, chuyện tốt con mẹ nó chứ, còn không phải là bắt nạt người tốt hả!
Người tốt sống không lâu, tai họa kéo ngàn năm.”
“Được rồi, đừng khóc nữa, nếu như Cảnh Hiên vào thì phải làm sao?”
Lúc này, Lâm Thanh mới dừng tiếng khóc nức nở.
“Cảnh Hiên có biết không vậy?”
Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Không biết đâu, không có nói cho thằng bé biết.”
Lâm Thanh vô cùng hoảng loạn, trong đầu giống như là một đống bùn nhão: “Tô Chính Kiêu đâu rồi, anh ta biết không?”
Đường Tiểu Nhiên không lên tiếng.
Nhìn thấy cô như vậy, Lâm Thanh liền đoán được đáp án: “Cũng không biết?”
“Ừa.”
“Cậu nói cho anh ta biết đi, anh ta là chồng của cậu mà, với lại Tô Chính Kiêu là nhân vật có tiếng tăm ở nước K, anh ta có thể giúp cậu nhận được sự trị liệu tốt nhất.”
Đường Tiểu Nhiên nói: “Anh ấy hận tớ, cho dù tớ có chết ở trước mặt anh ấy thì anh ấy cũng sẽ làm lơ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.