Chương 153
Lam Linh Chi
09/01/2022
Mãi đến một lúc sau, cuối cùng cô cũng buông anh ra, chóp mũi hơi đỏ ửng, nước mắt lưng tròng, cô nên trở về thực tại rồi.
Giữa anh và cô có một hố sâu không thể nào bước qua được, ví dụ như Tô Tình.
Mục đích cô gửi thư mời cho anh chỉ để thăm dò xem, rốt cuộc trong tim anh có còn cô không?
Hơn nữa cô chỉ muốn cùng anh trải qua sinh nhật này, để giữ lại ký ức đẹp đẽ nhất thuộc về họ.
“Giờ đã gần một giờ hơn rồi, cậu cứ về nhà trước đi, lát nữa tôi còn phải đi tới một nơi.” Cô nói.
Thẩm Hoài Dương cười khẩy, bàn tay xương khớp rõ ràng buông bả vai cô ra, chuyển sang bóp cằm cô, hơi thở nóng rực lại lạnh như băng phả vào mặt cô: “Thẩm Hải Băng, cô mới lấy tâm trạng gì để ôm lấy tôi, hả?”
Thẩm Hải Băng không nói gì, chỉ giữ im lặng, cô khẽ cắn môi, hoàn toàn không thể đáp câu hỏi này.
“Thẩm Hải Băng, cô nói gì đi chứ?” Anh càng dùng sức bóp cằm cô, để cô ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt anh.
“…” Cô không biết nên nói gì, cũng không thể nào mở miệng được, đành phải giữ im lặng.
“Nên…” Giọng nói trầm thấp của anh hơi ngừng lại, rồi lại lạnh lùng chế giễu: “Cô đang cố ý đùa bỡn tôi à? Tôi là đồ thay thế bổ sung khi cô hiu quạnh tẻ nhạt, chỉ cần cô cảm thấy buồn chán, cô đơn, trống vắng mới nghĩ đến tôi, đúng không?”
Cơn đau dưới cằm gần như làm cô không thể nói chuyện, nhưng cô vẫn lắc đầu, vất vả lắm mới thốt được mấy chữ: “Không phải…”
“Vậy thì là gì, cô nói tôi nghe thử xem…”
“…”
Cô luôn cắn môi, không nói gì, cứ giữ im lặng như thế, còn Thẩm Hoài Dương thì đang chờ đợi.
Thời gian dần trôi qua, Thẩm Hoài Dương dần mất kiên nhẫn, cuối cùng hoàn toàn biến mất, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt giận dữ, rồi nặng nề vứt lại một câu.
“Sau này, nếu cô chưa suy nghĩ kỹ rốt cuộc cô yêu ai, thì đừng tùy tiện trêu chọc tôi, hiểu chưa? Chúng ta về nhà họ Thẩm!”
Tâm trạng của Thẩm Hải Băng vẫn chưa bình tĩnh trở lại: “Tôi vẫn muốn đi…”
Nhưng cô chưa kịp nói hết, Thẩm Hoài Dương đã lạnh lùng cắt ngang: “Hai giờ sáng, một người phụ nữ như cô còn muốn đi đâu, lên xe!”
Rồi hai người ngồi lên xe Land Rover màu đen, cả hai đều im lặng, chỉ còn lại bầu không khí tĩnh mịch lúng túng.
Thẩm Hải Băng lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn đang ôm bó hoa bách hợp anh đã tặng, vì cô không nỡ vứt nó.
Nghe thấy những lời nói đó của anh trai, rồi tận mắt chứng kiến sự thân mật giữa anh và Diệp Giai Nhi, quả thật cô đã bị kích thích nặng nề, trái tim cũng đang dao động.
Nhưng lúc nhìn thấy Tô Tình, những tâm tư đang dao động đó lại dần tan biến.
Không thể không phủ nhận, quả thật cô có hơi hoảng hốt, lo sợ khi đối mặt với Tô Tình.
Nên cô cứ bị xoắn xuýt hết lần này đến lần khác, đáng thương như thế.
Thấy anh thân mật với Diệp Giai Nhi, cô lại muốn bất chấp tất cả lao về phía anh.
Nhưng lúc nhìn thấy Tô Tình, tâm tư cô lại dần hối hận.
Tiến, lùi, lùi, tiến, chỉ hai phương hướng đơn giản như thế, nhưng lại rất khó để lựa chọn…
* Hai ánh đèn sáng chói cực kỳ chói mắt, chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất rất lớn.
Cô khẽ nhắm mắt lại chưa kịp thích nghi, rồi dời mắt đi, vươn tay vén rèm cửa sổ.
Giữa anh và cô có một hố sâu không thể nào bước qua được, ví dụ như Tô Tình.
Mục đích cô gửi thư mời cho anh chỉ để thăm dò xem, rốt cuộc trong tim anh có còn cô không?
Hơn nữa cô chỉ muốn cùng anh trải qua sinh nhật này, để giữ lại ký ức đẹp đẽ nhất thuộc về họ.
“Giờ đã gần một giờ hơn rồi, cậu cứ về nhà trước đi, lát nữa tôi còn phải đi tới một nơi.” Cô nói.
Thẩm Hoài Dương cười khẩy, bàn tay xương khớp rõ ràng buông bả vai cô ra, chuyển sang bóp cằm cô, hơi thở nóng rực lại lạnh như băng phả vào mặt cô: “Thẩm Hải Băng, cô mới lấy tâm trạng gì để ôm lấy tôi, hả?”
Thẩm Hải Băng không nói gì, chỉ giữ im lặng, cô khẽ cắn môi, hoàn toàn không thể đáp câu hỏi này.
“Thẩm Hải Băng, cô nói gì đi chứ?” Anh càng dùng sức bóp cằm cô, để cô ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt anh.
“…” Cô không biết nên nói gì, cũng không thể nào mở miệng được, đành phải giữ im lặng.
“Nên…” Giọng nói trầm thấp của anh hơi ngừng lại, rồi lại lạnh lùng chế giễu: “Cô đang cố ý đùa bỡn tôi à? Tôi là đồ thay thế bổ sung khi cô hiu quạnh tẻ nhạt, chỉ cần cô cảm thấy buồn chán, cô đơn, trống vắng mới nghĩ đến tôi, đúng không?”
Cơn đau dưới cằm gần như làm cô không thể nói chuyện, nhưng cô vẫn lắc đầu, vất vả lắm mới thốt được mấy chữ: “Không phải…”
“Vậy thì là gì, cô nói tôi nghe thử xem…”
“…”
Cô luôn cắn môi, không nói gì, cứ giữ im lặng như thế, còn Thẩm Hoài Dương thì đang chờ đợi.
Thời gian dần trôi qua, Thẩm Hoài Dương dần mất kiên nhẫn, cuối cùng hoàn toàn biến mất, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt giận dữ, rồi nặng nề vứt lại một câu.
“Sau này, nếu cô chưa suy nghĩ kỹ rốt cuộc cô yêu ai, thì đừng tùy tiện trêu chọc tôi, hiểu chưa? Chúng ta về nhà họ Thẩm!”
Tâm trạng của Thẩm Hải Băng vẫn chưa bình tĩnh trở lại: “Tôi vẫn muốn đi…”
Nhưng cô chưa kịp nói hết, Thẩm Hoài Dương đã lạnh lùng cắt ngang: “Hai giờ sáng, một người phụ nữ như cô còn muốn đi đâu, lên xe!”
Rồi hai người ngồi lên xe Land Rover màu đen, cả hai đều im lặng, chỉ còn lại bầu không khí tĩnh mịch lúng túng.
Thẩm Hải Băng lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn đang ôm bó hoa bách hợp anh đã tặng, vì cô không nỡ vứt nó.
Nghe thấy những lời nói đó của anh trai, rồi tận mắt chứng kiến sự thân mật giữa anh và Diệp Giai Nhi, quả thật cô đã bị kích thích nặng nề, trái tim cũng đang dao động.
Nhưng lúc nhìn thấy Tô Tình, những tâm tư đang dao động đó lại dần tan biến.
Không thể không phủ nhận, quả thật cô có hơi hoảng hốt, lo sợ khi đối mặt với Tô Tình.
Nên cô cứ bị xoắn xuýt hết lần này đến lần khác, đáng thương như thế.
Thấy anh thân mật với Diệp Giai Nhi, cô lại muốn bất chấp tất cả lao về phía anh.
Nhưng lúc nhìn thấy Tô Tình, tâm tư cô lại dần hối hận.
Tiến, lùi, lùi, tiến, chỉ hai phương hướng đơn giản như thế, nhưng lại rất khó để lựa chọn…
* Hai ánh đèn sáng chói cực kỳ chói mắt, chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất rất lớn.
Cô khẽ nhắm mắt lại chưa kịp thích nghi, rồi dời mắt đi, vươn tay vén rèm cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.