Chương 1570
Lam Linh Chi
12/08/2023
CHƯƠNG 1574
Đường Tiểu Nhiên hôn lên trán cậu: “Đừng làm loạn, nghe lời mọi người nhé.”
Tô Chính Kiêu quét mắt qua người cô, một tay anh tuỳ tiện cầm lấy áo vest, tay còn lại thì dắt cậu rời đi.
Đường Tiểu Nhiên không tiễn nữa, cô chỉ yên lặng đứng bên cửa sổ.
Nhìn Cảnh Hiên bị dắt lên xe rồi từ từ biến mất khỏi tầm mắt, lòng cô lại đau như cắt.
Nhưng lần này đã đỡ hơn lần
Cô tin rằng Cảnh Hiên sẽ làm được.
Trên sân thượng.
Tô Chính Kiêu bế Cảnh Hiên lên rồi sải bước lên trực thăng.
Chú Lưu nhanh chóng đưa tai nghe cho anh..
Sau khi nhận lấy tai nghe, Tô Chính Kiêu đeo cho Cảnh Hiên trước, rồi mới đeo cho mình.
Chú Lưu sửng sốt: “Cậu chủ, tay cậu bị sao thế? Bị cái gì cắn vậy? Có cần đi bệnh viện không?”
Tô Chính Kiêu liếc nhìn một cái rồi lạnh nhạt đáp: “bị chó cắn thôi.”
……
Nước trên đường vẫn chưa rút, hiện giờ cũng không đi đâu được, vì vậy Đường Tiểu Nhiên chỉ còn cách ở trong phòng.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên. Cô nhấc máy, là cuộc gọi từ một công ty. Họ nói rằng đã đọc sơ yếu lý lịch của cô và muốn nhận cô vào làm.
Đó là một công ty thiết kế hoạt hình, họ đang cần họa sĩ vẽ nhân vật.
Tuy cô giỏi vẽ nhưng nghề nghiệp mà cô nhắm tới là vẽ nghệ thuật, vẽ tác phẩm chứ không phải là vẽ hoạt hình.
Nhưng trước mắt đây là công việc duy nhất. Cô không thể vụt mất cơ hội này được, cứ làm đã rồi sau đó tính tiếp.
Cô đã kiểm tra công ty rồi. Đó là một công ty rất lớn, cũng rất nổi tiếng.
Mức lương họ đưa ra không thấp, cô không định bỏ lỡ công việc này.
Nhưng vì sợ sức khoẻ không cho phép nên cô vẫn chưa đáp ứng ngay mà bảo với công ty là mình sẽ suy nghĩ.
Sau đó cô gọi cho bác sĩ.
Sau khi nghe kỹ chuyện của cô, bác sĩ nói: “Chủ yếu phụ thuộc vào thể trạng của từng người. Một số người chỉ bị phản ứng nhỏ, cơ thể họ chịu đựng tốt với các loại thuốc hóa trị nên sau khi hóa trị xong thì họ có thể đi làm. Một người thì ngược lại.” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Đường Tiểu Nhiên nói: “Tôi hiểu rồi..”
Cô định sẽ đến công ty xem xét tình hình thực tế rồi mới nói tiếp.
Sang ngày thứ ba, nước trên đường rút bớt, giao thông đều khôi phục trở lại.
Một buổi sáng sớm, Đường Tiểu Nhiên đến cửa hàng hoa, mua một bó hoa hồng rồi đi tới nghĩa trang.
Hôm nay là sinh nhật của Tô Hoài Giang.
Cô đặt bó hoa hồng đỏ trước ngôi mộ, chậm rãi ngồi xuống: “Cậu thích nhất là hoa hồng đỏ nên luôn hi vọng anh ta sẽ tặng mình một bó hoa hồng đỏ. Hôm nay người tặng cậu không phải là anh ta, mà là tớ.”
Anh ta, là muốn chỉ Hoắc Đình Phong .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.