Chương 1640
Lam Linh Chi
12/08/2023
CHƯƠNG 1644
“Thể lực của chàng trai này thật tốt!”
Một số người còn khen ngợi: “Mối quan hệ giữa hai người thật tốt! Trông thật khiến người khác ghen tị!”
Cũng có người nói: “Con gái bây giờ càng ngày càng giảo quyệt, lên núi không đi được thì thôi mà còn để cho người ta cõng!”
Ánh mắt Tô Chính Kiêu khẽ động, mặt nghiêng sang một bên, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên bên cạnh.
“Chân của vợ tôi bị bong gân, không thể đi lại được.”
Thật không thể chịu nổi khi ai đó nói những điều khó chịu trước mặt mình.
Người phụ nữ trung niên đỏ mặt vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, chúng tôi không biết, đi bộ cẩn thận một chút nhé, đường núi không dễ đi.”
Đi được một đoạn đường, Cảnh Hiên chỉ vào một chỗ nói: “Mẹ ơi, ở đó có rừng trúc, con muốn đi rừng trúc!”
Đường Tiểu Nhiên còn chưa kịp nói gì, Tô Chính Kiêu đã nói: “Đưa con tới đây chính là để chơi, muốn đi đâu thì cứ đi.”
Đảo mắt qua xung quanh một vòng, Đường Tiểu Nhiên thấy cảnh quan còn chưa khai phá, đang định mở miệng gọi nó lại, Cảnh Hiên đã cao hứng đã bước qua bụi cỏ, chạy về phía rừng trúc.
“Anh sẽ theo sát nó.” Tô Chính Kiêu bước nhanh, đuổi theo cậu bé.
Rừng trúc rất sâu, đi về phía trước hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng mới bước ra khỏi rừng trúc.
Hiện ra trước mắt là một thác nước chảy, những vách đá đã bám đầy rêu, nước chảy xuống cuốn trôi nhìn rất đẹp.
Lúc này mặt trời đã nghiêng về phía tây, bầu trời rất nhanh liền tối lại.
Không thể tiếp tục ở lại, phải nhanh chóng trở về thôi.
Cảnh Hiên lại đói bụng rồi.
Đến khi cậu bé ăn xong chiếc bánh mì thì trời đã nhá nhem tối.
Đi vào rừng trúc hơn nửa giờ, bầu trời chung quanh đã hoàn toàn tối đen, rừng trúc lại càng tối như mực, gió thổi qua, xào xạc rung chuyển.
Đêm nay không có ánh trăng, cộng thêm bị lạc, đứng giữa rừng trúc không biết phải đi hướng nào!
Khi đi vào mất gần hai tiếng đồng hồ, bây giờ mới đi bộ nửa tiếng, đi ra ngoài vẫn phải mất một tiếng rưỡi nữa.
Với điều kiện tiên quyết là chọn đúng hướng đi, nếu đi sai đường thì càng ngày càng đi sâu!
Điện thoại di động của anh bị hết pin, Đường Tiểu Nhiên lại không mang theo điện thoại di động, không có cách nào cầu cứu được!
Cảnh Hiên có chút sợ hãi mà nắm lấy quần âu của Tô Chính Kiêu: “Ba, con sợ, con cũng không đi được nữa, chân đau.”
“Nam tử hán đại trượng phu sợ cái gì? Hơn nữa còn có ba ở đây.”
Với giọng nói hùng hồn, anh lại nhìn xung quanh nói: “Không thể đi vào rừng trúc được nữa, chúng ta đi ra ngoài thôi”.
Đường Tiểu Nhiên túm lấy áo anh: “Bỏ tôi xuống, anh cõng Cảnh Hiên đi.”
“Chân của em không thể đi bộ được, nắm chắc vào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.