Chương 168
Lam Linh Chi
24/01/2022
Diệp Giai Nhi nghiêng mặt đi, tránh né tay của anh, ánh mắt hờ hững, lạnh lùng, nhưng không hề phản bác lời của anh.
Mà hành động đó rõ ràng càng chọc giận Thẩm Hoài Dương, anh duỗi bàn tay, ôm lấy eo nhỏ của cô.
Rồi lập tức, cúi người, cúi đầu, hôn lên mạnh lên môi cô, hết sức kích động và điên cuồng, khiến Diệp Giai Nhi cảm thấy như anh hận không thể nuốt sống bờ môi cô.
Thân thể bị cánh tay rắn chắc của anh giam cầm trong ngực, không thể nào động đậy.
Hành động của anh quá bất ngờ, cô không thể đoán trước được, Điền Quốc Gia vẫn còn ở bên cạnh, mà anh lại…
Diệp Giai Nhi giãy giụa, cố sức xoay người, muốn thoát ra, nhưng anh lại giống như dã thú đói bụng lâu ngày, gặm cắn, triền miên, nhất định không chịu buông ra.
Cuối cùng cô cũng nổi giận, hàm răng trắng muốt cắn mạnh xuống môi dưới của anh, đến tận khi mùi máu tươi tản ra nhàn nhạt trong miệng hai người thì anh mới buông ra.
Diệp Giai Nhi lập tức lùi về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ngực không ngừng phập phồng.
Hai tay Điền Quốc Gia nắm chặt thõng xuống hai bên người, mu bàn tay hơi nổi gân xanh, tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Dương: “Giai Nhi, cậu có sao không?”
“Tôi không sao, những lời mà anh ấy vừa nói đều là thật, Quốc Gia, cậu đi đi.”
Nghe vậy, khuôn mặt Điền Quốc Gia lập tức như quả bóng xì hơi, cô còn chưa tự mình mở miệng, anh ta còn giữ lấy chút hi vọng.
Bây giờ, phần hi vọng đó đã hoàn toàn bị phá vỡ.
“Cậu đi lên tầng đi, rồi tôi sẽ đi!” Anh ta vẫn không yên lòng.
“Tôi thật không sao đâu, cậu đi đi, sau này chúng ta sẽ liên lạc lại.”
Cô đã nói đến mức này, hơn nữa người ta là vợ chồng, dù có ầm ĩ khó chịu, cũng không tới phiên người ngoài như anh ta xen vào.
Điền Quốc Gia vừa bất đắc dĩ vừa hụt hẫng, gật đầu, nổ máy chiếc ô tô màu đen, sau đó rời đi.
“Sẽ liên lạc lại, cuộc sống của vợ tôi thật thoải mái quá nhỉ, hả?” Ánh mắt anh trở nên hung dữ nhìn cô chằm chằm, trên môi mỏng còn dính một chút máu tươi, nhìn càng có vẻ nguy hiểm.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi ngẩng đầu, nhìn thẳng anh: “Hình như chuyện của tôi cũng không tới phiên người chồng như anh phát biểu ý kiến…”
“Không tới phiên tôi phát biểu ý kiến, vậy có thể đến phiên ai, cảnh sát Điền chăng?” Thẩm Hoài Dương cười lạnh, giọng nói đầy mỉa mai.
“Nhanh như vậy mà chồng tôi đây đã quên mất những lời anh vừa nói sao?”
Cô cười nhạt một tiếng, ngửa cằm lên, nhắc nhở anh: “Như anh đã từng nói, cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là một giao dịch, theo nhu cầu mà thôi. Nếu tôi đã không có quyền hỏi đến việc riêng của anh, vậy tất nhiên anh cũng không có quyền hỏi đến chuyện riêng của tôi, không phải sao?”
Thẩm Hoài Dương chậm rãi nheo mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn cô, ánh mắt như lạnh như băng, đủ để khiến người ta chết cóng.
“Thế nào, anh Thẩm không cảm thấy những lời tôi nói rất hợp lý sao?” Cô cũng không hề sợ anh, mà vặn hỏi.
“Vợ tôi đây ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, còn muốn tôi làm như không nhìn thấy, em coi người chồng như tôi chết rồi hả?” Anh trầm giọng.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi cũng chậm rãi nói: “Vợ anh thì cũng là con người, không phải đồ trang trí, không phải sao?”
Mà hành động đó rõ ràng càng chọc giận Thẩm Hoài Dương, anh duỗi bàn tay, ôm lấy eo nhỏ của cô.
Rồi lập tức, cúi người, cúi đầu, hôn lên mạnh lên môi cô, hết sức kích động và điên cuồng, khiến Diệp Giai Nhi cảm thấy như anh hận không thể nuốt sống bờ môi cô.
Thân thể bị cánh tay rắn chắc của anh giam cầm trong ngực, không thể nào động đậy.
Hành động của anh quá bất ngờ, cô không thể đoán trước được, Điền Quốc Gia vẫn còn ở bên cạnh, mà anh lại…
Diệp Giai Nhi giãy giụa, cố sức xoay người, muốn thoát ra, nhưng anh lại giống như dã thú đói bụng lâu ngày, gặm cắn, triền miên, nhất định không chịu buông ra.
Cuối cùng cô cũng nổi giận, hàm răng trắng muốt cắn mạnh xuống môi dưới của anh, đến tận khi mùi máu tươi tản ra nhàn nhạt trong miệng hai người thì anh mới buông ra.
Diệp Giai Nhi lập tức lùi về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ngực không ngừng phập phồng.
Hai tay Điền Quốc Gia nắm chặt thõng xuống hai bên người, mu bàn tay hơi nổi gân xanh, tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Dương: “Giai Nhi, cậu có sao không?”
“Tôi không sao, những lời mà anh ấy vừa nói đều là thật, Quốc Gia, cậu đi đi.”
Nghe vậy, khuôn mặt Điền Quốc Gia lập tức như quả bóng xì hơi, cô còn chưa tự mình mở miệng, anh ta còn giữ lấy chút hi vọng.
Bây giờ, phần hi vọng đó đã hoàn toàn bị phá vỡ.
“Cậu đi lên tầng đi, rồi tôi sẽ đi!” Anh ta vẫn không yên lòng.
“Tôi thật không sao đâu, cậu đi đi, sau này chúng ta sẽ liên lạc lại.”
Cô đã nói đến mức này, hơn nữa người ta là vợ chồng, dù có ầm ĩ khó chịu, cũng không tới phiên người ngoài như anh ta xen vào.
Điền Quốc Gia vừa bất đắc dĩ vừa hụt hẫng, gật đầu, nổ máy chiếc ô tô màu đen, sau đó rời đi.
“Sẽ liên lạc lại, cuộc sống của vợ tôi thật thoải mái quá nhỉ, hả?” Ánh mắt anh trở nên hung dữ nhìn cô chằm chằm, trên môi mỏng còn dính một chút máu tươi, nhìn càng có vẻ nguy hiểm.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi ngẩng đầu, nhìn thẳng anh: “Hình như chuyện của tôi cũng không tới phiên người chồng như anh phát biểu ý kiến…”
“Không tới phiên tôi phát biểu ý kiến, vậy có thể đến phiên ai, cảnh sát Điền chăng?” Thẩm Hoài Dương cười lạnh, giọng nói đầy mỉa mai.
“Nhanh như vậy mà chồng tôi đây đã quên mất những lời anh vừa nói sao?”
Cô cười nhạt một tiếng, ngửa cằm lên, nhắc nhở anh: “Như anh đã từng nói, cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là một giao dịch, theo nhu cầu mà thôi. Nếu tôi đã không có quyền hỏi đến việc riêng của anh, vậy tất nhiên anh cũng không có quyền hỏi đến chuyện riêng của tôi, không phải sao?”
Thẩm Hoài Dương chậm rãi nheo mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn cô, ánh mắt như lạnh như băng, đủ để khiến người ta chết cóng.
“Thế nào, anh Thẩm không cảm thấy những lời tôi nói rất hợp lý sao?” Cô cũng không hề sợ anh, mà vặn hỏi.
“Vợ tôi đây ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, còn muốn tôi làm như không nhìn thấy, em coi người chồng như tôi chết rồi hả?” Anh trầm giọng.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi cũng chậm rãi nói: “Vợ anh thì cũng là con người, không phải đồ trang trí, không phải sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.