Chương 1697
Lam Linh Chi
12/08/2023
Chương 1701
Sau đó, ông liền ngã lăn ra ghế.
Sau khi kéo bác tài xuống ghế sau rồi dùng dây trói lại, gã kia ngồi lên vị trí cầm lái, khởi động xe.
Trên đường, chiếc xe lái về phía trước rất nhanh.
Đến nơi camera không quay được, gã đàn ông trung niên xuống xe, đổi thành bảng số xe chuẩn bị từ trước.
Chiếc xe lái về một nơi không biết là nơi nào…
Trong phòng.
Tô Chính Kiêu không ngủ được.
Anh ngồi dựa lên giường, trong lòng buồn bực vô cùng.
Cảnh Hiên ngủ cùng một chiếc giường với anh.
Anh vừa động đậy, thằng bé vốn ngủ không sâu giấc liền mở mắt ra.
Cậu mơ màng: “Ba ơi, trời sáng rồi hả?”
“Không, mới 9 giờ thôi. Còn sớm lắm, con ngủ tiếp đi, ba đi uống nước.” Tô Chính Kiêu kéo mền lại đàng hoàng cho cậu.
Cảnh Hiên ngoan ngoãn gật đầu, cái đầu nhỏ kia lại dụi vào trong chăn.
Xoay người lại, Tô Chính Kiêu bước xuống lầu.
Anh rót một ly nước từ máy lọc nước, rồi đứng bên cửa sổ.
Đối diện nhà họ Tô là một khu rừng rậm rạp.
Lúc này đây lại tối đen sâu thẳm như hố sâu không đáy.
Nhấp nhẹ nước trong ly, suy nghĩ của anh đang lửng lơ, ngẩn người.
Anh đang nhớ Đường Tiểu Nhiên.
Nếu như khi xưa anh biết sự việc sẽ thành ra như này thì anh tuyệt đối sẽ không ly hôn với cô.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy hối hận đau thấu tâm can!
Những người phụ nữ anh từng theo đuổi không nhiều.
Tính kĩ thì, cũng chỉ có mình Tả Như Bội thôi!
Nên ở việc theo đuổi phụ nữ, anh bần cùng vô cùng.
Không có kinh nghiệm, cũng không biết bắt đầu từ đâu, hoàn toàn không biết nên tìm lại trái tim một người phụ nữ như thế nào.
Vả lại, tính cách của Đường Tiểu Nhiên hơi lạnh lùng cương quyết và rắn rỏi, cứ như một chú trâu quật cường, dù có thế nào cũng không kéo lại được!
Anh rất muốn cô hồi tâm chuyển ý!
Nhưng cô không mảy may quan tâm, cứ cố chấp đến cùng, khiến anh vắt cạn trí óc cũng chả biết nên làm gì!
Uống hết ly nước, Tô Chính Kiêu đứng dậy về phòng.
Cảnh Hiên nằm trong mền, bàn tay nhỏ chống lấy cái đầu: “Ba ơi, con ngủ không được, hay là mình đi thăm mẹ đi.”
Lời này vừa hay hợp ý Tô Chính Kiêu.
Trong đầu anh toàn là hình ảnh về cô, không thể nào ngủ được.
Đôi mắt anh nhếch lên trên, đáp: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.