Chương 1792
Lam Linh Chi
12/08/2023
Chương 1797
Mu bàn tay Trần Diễm An cũng bị tạt trúng vài giọt nước sôi, nóng đến sắc mặt cô tái nhợt, cũng không quan tâm được nhiều như vậy, dứt khoát buông tay, vứt thẳng ly nước sang một bên.
Cùng lúc này, vang lên tiếng kêu non nớt, giọng nói có chút sắc bén, như muốn đâm thủng màng nhĩ,
Một giây trước, đại sảnh còn huyên náo nhốn nhao lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang phía này.
Trần Diễm An cả kinh, có chút thê thảm đỡ bàn ghế bên cạnh.
Mà Văn Văn lại nằm trên đất, che mu bàn tay, còn đang đau đớn hét lên.
Thấy vậy, Tưởng Mộng Khiết và Giang Uyển Đình vội chạy về phía Văn Văn, ra tay, đỡ đứa bé từ dưới đất dậy, nôn nóng hỏi: “Sao rồi? Sao rồi?”
Khuôn mặt nhỏ của Văn Văn không chút sắc hồng, tái nhợt nói: “Đau, tay đau…”
“Đến đây, đừng nhúc nhích, để bà nội xem xem.”
Giang Uyển Đình nói.
Cẩn thận mở tay Văn Văn ra, sau đó cau mày.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, mu bàn tay Văn Văn đỏ một mảng, rõ ràng là bị nước nóng làm bỏng, còn có vết dao cứa, đang chảy máu.
Giang Uyển Đình lập tức nói: “Mau đi gọi bác sĩ tới!”
Vô cùng đau lòng, Tưởng Mộng Khiết ôm Văn Văn vào lòng, nói: “Văn Văn là nam tử hán nhỏ, nhất định sẽ không khóc, phải không nào? Nói cho mẹ biết, sao tay lại thành như vậy?”
Văn Văn rất tủi thân, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, dáng vẻ đó khiến người ta nhìn thấy càng thêm đau lòng.
“Đừng khóc, đừng khóc, nói cho mẹ biết làm sao.” Tưởng Mộng Khiết khẽ vỗ sau lưng cậu nhóc: “Nam tử hán khóc gì nào! Các chú các dì sẽ cười Văn Văn đấy, còn có các anh các chị nữa.”
Văn Văn ôm cổ cô ta, tủi thân nói: “Là dì đẹp làm!”
Tưởng Mộng Khiết và Giang Uyển Đình đều đầu đầy mờ mịt: “Dì xinh đẹp gì?”
“Chính là dì xinh đẹp nhất làm, con đang đi đường, dì xinh đẹp vứt ly nước về phía con, rất đau…” Ngón tay nhỏ của Văn Văn chỉ Trần Diễm An.
Trần Diễm An đang chống cơ thể đứng dậy, nghe thấy lời này, hàng mày liễu tinh xảo cau lại: “Cháu nói gì, nói lại lần nữa xem!”
Nghe vậy, Văn Văn bị dọa sợ.
Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.
Cái đầu nhỏ rúc vào lòng Tưởng Mộng Khiết, rất sợ Trần Diễm An.
Ánh mắt Tưởng Mộng Khiết rơi trên người Trần Diễm An, còn có Giang Uyển Đình, đương nhiên còn có tất cả khách khứa trong phòng khách đều nhìn cô.
Ánh mắt đó trong vô hình mang theo im lặng chỉ trích không thể che giấu.
Mặc dù biết cô không thích trẻ con, nhưng đứa bé mới nhỏ như vậy, sao cô có thể ra tay được?
Trần Diễm An cười lạnh, từ từ đứng dậy, lại khiến ý lạnh ấy không lộ ra ngoài, nói với Văn Văn: “Cái gì mà dì vứt ly nước vào cháu chứ, hử?”
Tưởng Mộng Khiết vươn tay ôm Văn Văn đang sợ hãi chặt hơn một chút, nói: “Nó nhát gan, cô đừng dọa nó như vậy.”
Thế là, tất cả ánh mắt chỉ trích đều rơi trên người Trần Diễm An.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.