Chương 186
Lam Linh Chi
24/01/2022
Cô thực sự mong rằng sang năm mới, họ có thể an khang, hạnh phúc, vạn sự như ý như những gì họ đã chúc phúc cho cô…
Sáng sớm hôm sau.
Sắc trời còn chưa sáng, tiếng pháo nổ đã vang lên râm ran đánh thức mọi người.
Mở mắt ra, Diệp Giai Nhi nhìn lướt qua trên giường, bên cạnh đã không thấy người đâu. Cô lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, đã năm giờ rồi.
Vào ngày Tết, mọi người sẽ dậy sớm hơn thường lệ. Khi ở nhà ba mẹ, cô thường dậy lúc bốn giờ để nấu sủi cảo.
Nhưng cô nhớ rõ tối hôm qua mình ngủ trên sô pha mà, rõ ràng là nửa đêm, anh đã thức dậy rồi bế cô lên giường.
Cô không định ngủ tiếp nữa, vươn eo, đứng dậy rửa mặt rồi xuống lầu.
Người nhà họ Thẩm đều đã thức giấc. Hiện giờ, tất cả đều đang ngồi ở phòng khách.
Thẩm Hoài Dương và Thẩm Trạch Hy đang chơi cờ, người giúp việc đang sơn móng tay cho Tô Tình, còn Thẩm Hải Băng đang xem TV.
Sau khi chào hỏi Tô Tình, Diệp Giai Nhi đi thẳng đến chỗ Thẩm Hoài Dương, xem anh chơi cờ với Thẩm Trạch Hy.
Thẩm Trạch Hy đương nhiên không phải là đối thủ của anh, bị anh đánh bại thê thảm.
Cô không nỡ nhìn, nói với Thẩm Trạch Hy: “Nào, để chị giúp em.”
Cầu còn không được, Thẩm Trạch Hy lập tức lập tức rời khỏi chỗ, ngồi sang bên cạnh. Thẩm Hoài Dương nhướng mày, ánh mắt đặt vào người cô.
Diệp Giai Nhi cũng nhìn lại, dọn xong bàn cờ, hai chọi một, bắt đầu cuộc chơi. Cô và Thẩm Trạch Hy một đội, Thẩm Hoài Dương một mình một đội.
Dù vậy, cả hai vẫn không phải là đối thủ của anh, đấu năm trận thua bốn trận, phải nói là giết trong chớp nhoáng.
Nhưng Diệp Giai Nhi càng thua càng hăng, Thẩm Trạch Hy lại dần mất hứng, ngồi ở chỗ đó ngáp dài vươn vai.
Ánh mắt Thẩm Hải Băng hờ hững, luôn nhìn về phía bên này, còn rốt cuộc cô ta đang nhìn cái gì thì không ai biết.
Ăn sủi cảo xong là đến bữa sáng. Sau đó, Tô Tình đi đánh golf với bạn bè đã hẹn trước, Thẩm Trạch Hy thì tiếp tục đi làm thêm.
Thẩm Hải Băng trở về phòng, trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Diệp Giai Nhi đề nghị: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”
“Theo ý mợ Thẩm thôi.” Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên. Thái độ như vậy lại là bình thường… Hai người bắt đầu đi dọc theo vườn hoa phía sau nhà họ Thẩm, họ đi qua vườn hoa, ra khỏi nhà họ Thẩm, đi về phía bên trái là một khu rừng, ở giữa có một lối nhỏ nối dài.
Đi trên lối nhỏ trong rừng, không khí rất trong lành, hít thở sâu một hơi khiến đầu óc sảng khoái hơn nhiều.
Con đường này dường như không có điểm cuối, không biết nó sẽ dẫn đến đâu, nên họ cứ bước thẳng về phía trước, cuối cùng, quả nhiên có một con suối hiện ra trước mặt.
Tiếng nước rất nhẹ, rất nông, chảy róc rách nghe như tiếng nhạc.
Cô chưa từng biết rằng đi bộ qua khu rừng này lại là một nơi tuyệt đẹp như chốn thiên đường, thỉnh thoảng có tiếng chim hót quanh, còn lại là một vùng lặng im.
Sáng sớm hôm sau.
Sắc trời còn chưa sáng, tiếng pháo nổ đã vang lên râm ran đánh thức mọi người.
Mở mắt ra, Diệp Giai Nhi nhìn lướt qua trên giường, bên cạnh đã không thấy người đâu. Cô lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, đã năm giờ rồi.
Vào ngày Tết, mọi người sẽ dậy sớm hơn thường lệ. Khi ở nhà ba mẹ, cô thường dậy lúc bốn giờ để nấu sủi cảo.
Nhưng cô nhớ rõ tối hôm qua mình ngủ trên sô pha mà, rõ ràng là nửa đêm, anh đã thức dậy rồi bế cô lên giường.
Cô không định ngủ tiếp nữa, vươn eo, đứng dậy rửa mặt rồi xuống lầu.
Người nhà họ Thẩm đều đã thức giấc. Hiện giờ, tất cả đều đang ngồi ở phòng khách.
Thẩm Hoài Dương và Thẩm Trạch Hy đang chơi cờ, người giúp việc đang sơn móng tay cho Tô Tình, còn Thẩm Hải Băng đang xem TV.
Sau khi chào hỏi Tô Tình, Diệp Giai Nhi đi thẳng đến chỗ Thẩm Hoài Dương, xem anh chơi cờ với Thẩm Trạch Hy.
Thẩm Trạch Hy đương nhiên không phải là đối thủ của anh, bị anh đánh bại thê thảm.
Cô không nỡ nhìn, nói với Thẩm Trạch Hy: “Nào, để chị giúp em.”
Cầu còn không được, Thẩm Trạch Hy lập tức lập tức rời khỏi chỗ, ngồi sang bên cạnh. Thẩm Hoài Dương nhướng mày, ánh mắt đặt vào người cô.
Diệp Giai Nhi cũng nhìn lại, dọn xong bàn cờ, hai chọi một, bắt đầu cuộc chơi. Cô và Thẩm Trạch Hy một đội, Thẩm Hoài Dương một mình một đội.
Dù vậy, cả hai vẫn không phải là đối thủ của anh, đấu năm trận thua bốn trận, phải nói là giết trong chớp nhoáng.
Nhưng Diệp Giai Nhi càng thua càng hăng, Thẩm Trạch Hy lại dần mất hứng, ngồi ở chỗ đó ngáp dài vươn vai.
Ánh mắt Thẩm Hải Băng hờ hững, luôn nhìn về phía bên này, còn rốt cuộc cô ta đang nhìn cái gì thì không ai biết.
Ăn sủi cảo xong là đến bữa sáng. Sau đó, Tô Tình đi đánh golf với bạn bè đã hẹn trước, Thẩm Trạch Hy thì tiếp tục đi làm thêm.
Thẩm Hải Băng trở về phòng, trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Diệp Giai Nhi đề nghị: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”
“Theo ý mợ Thẩm thôi.” Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên. Thái độ như vậy lại là bình thường… Hai người bắt đầu đi dọc theo vườn hoa phía sau nhà họ Thẩm, họ đi qua vườn hoa, ra khỏi nhà họ Thẩm, đi về phía bên trái là một khu rừng, ở giữa có một lối nhỏ nối dài.
Đi trên lối nhỏ trong rừng, không khí rất trong lành, hít thở sâu một hơi khiến đầu óc sảng khoái hơn nhiều.
Con đường này dường như không có điểm cuối, không biết nó sẽ dẫn đến đâu, nên họ cứ bước thẳng về phía trước, cuối cùng, quả nhiên có một con suối hiện ra trước mặt.
Tiếng nước rất nhẹ, rất nông, chảy róc rách nghe như tiếng nhạc.
Cô chưa từng biết rằng đi bộ qua khu rừng này lại là một nơi tuyệt đẹp như chốn thiên đường, thỉnh thoảng có tiếng chim hót quanh, còn lại là một vùng lặng im.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.