Chương 22
Lam Linh Chi
28/12/2021
Lại có người đùa giỡn cái kiểu này sao? Diệp Giai Nhi tức giận, liếc
nhìn anh bằng cặp mắt đề phòng, xoay người, không nói chuyện với anh!
Không khí trong xe cứ im lặng như vậy suốt dọc đường đi, khi xe đến trước cửa nhà họ Thẩm thì dừng lại.
Diệp Giai Nhi như trút được gánh nặng, vội vàng muốn xuống xe, nhưng một đôi tay bỗng nhiên duỗi ra!
Vì đã có vết xe đổ vừa nãy, nên Diệp Giai Nhi túm lấy bàn tay lớn kia, tức giận trách móc: “Anh lại muốn làm gì?”
Thẩm Hoài Dương cứ nắm lấy bàn tay trắng nón vừa mềm mịn, vừa mảnh mai của cô như vậy, không hiểu sao trái tim của anh lại đang đập loạn xạ.
Đôi mắt của Thẩm Hoài Dương sâu hoắm, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô giáo Diệp thấy bây giờ tôi đang làm gì?”
Từng câu từng chữ của Diệp Giai Nhi như lách qua kẽ răng mà rít ra!
“Hi vọng là tốt nhất ngài Thẩm đừng làm những cử chỉ mập mờ như vậy! Nếu không tôi sẽ không khách sáo nữa đâu!”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương dần dần sấn về phía trước thêm một chút, Diệp Giai Nhi cắn răng vội vàng lùi về sau tránh anh.
Sau lưng là ghế ngồi, mặc dù muốn trốn, nhưng phải trốn đi đâu cơ chứ?
Vì vậy, cả người cô bị ép vào trên ghế cùng với thân hình nam tính rắn rỏi của anh, mặt hai người gần sát nhau, môi như muốn chạm vào.
Giọng của Thẩm Hoài Dương nhanh chóng khàn đi: “Cô giáo Diệp, tôi mập mờ với cô khi nào, hửm?”
Hơi thở của anh phả lên mặt cô, đầu của Diệp Giai Nhi ngửa ra sau, cơ thể run rẩy.
Cô cắn chặt hàm răng mới phát ra tiếng nói: “Anh giống như bây giờ là đang mập mờ với tôi đấy!”
“Vậy sao?” Ngón tay thon dài của Thẩm Hoài Dương nhấn vào phía dưới một cái, chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên: “Mở.”
Mở cái gì?
Diệp Giai Nhi nhìn anh bằng cặp mắt khó hiểu, nhưng ngay tức khắc đã thấy anh ra hiệu cho cô nhìn về phía trước ngực.
Cô nhìn phía trước ngực, lúc này mới chú ý đến dây an toàn, anh chỉ đang giúp cô mở dây an toàn mà thôi…
Thoáng chốc, gò má của cô lại nóng lên, đỏ như muốn nhỏ ra máu! Chỉ hận trên xe không có cái hố nào cho cô chui vào!
Bẽ mặt quá! Thật sự xấu hổ chết mất thôi! Đời này cô chưa từng mất mặt như vậy!
Thẩm Hoài Dương buông lỏng tay của cô ra, nhướng mày nói.
“Hiểu lầm tôi làm bậy với cô, cô giáo Diệp có phải nên nói lời xin lỗi hay không?”
Đúng là lúc này cô rất đuối lý, Diệp Giai Nhi không có lời nào để nói, mặt đỏ ửng, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Rất xin lỗi!”
Thẩm Hoài Dương vẫn còn chưa vừa ý: “Vì sao lại rất xin lỗi?”
Phù, Diệp Giai Nhi hít một hơi thật sâu, chuyển chủ đề: “Ngài Thẩm, về đến nhà rồi.”
Anh vẫn ngồi yên không nhúc nhích: “Cô giáo Diệp, nếu đã nói, vậy thì phải nói tường tận một chút chứ nhỉ?”
Lửa giận trong chớp mắt đã vọt lên rồi, áp lực nặng nề bao trùm, cô nghiến răng nghiến lợi: “Hiểu lầm ngài Thẩm muốn cợt nhả tôi, tôi thật sự rất xin lỗi!”
“Biết xin lỗi là tốt rồi…”
Không khí trong xe cứ im lặng như vậy suốt dọc đường đi, khi xe đến trước cửa nhà họ Thẩm thì dừng lại.
Diệp Giai Nhi như trút được gánh nặng, vội vàng muốn xuống xe, nhưng một đôi tay bỗng nhiên duỗi ra!
Vì đã có vết xe đổ vừa nãy, nên Diệp Giai Nhi túm lấy bàn tay lớn kia, tức giận trách móc: “Anh lại muốn làm gì?”
Thẩm Hoài Dương cứ nắm lấy bàn tay trắng nón vừa mềm mịn, vừa mảnh mai của cô như vậy, không hiểu sao trái tim của anh lại đang đập loạn xạ.
Đôi mắt của Thẩm Hoài Dương sâu hoắm, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô giáo Diệp thấy bây giờ tôi đang làm gì?”
Từng câu từng chữ của Diệp Giai Nhi như lách qua kẽ răng mà rít ra!
“Hi vọng là tốt nhất ngài Thẩm đừng làm những cử chỉ mập mờ như vậy! Nếu không tôi sẽ không khách sáo nữa đâu!”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương dần dần sấn về phía trước thêm một chút, Diệp Giai Nhi cắn răng vội vàng lùi về sau tránh anh.
Sau lưng là ghế ngồi, mặc dù muốn trốn, nhưng phải trốn đi đâu cơ chứ?
Vì vậy, cả người cô bị ép vào trên ghế cùng với thân hình nam tính rắn rỏi của anh, mặt hai người gần sát nhau, môi như muốn chạm vào.
Giọng của Thẩm Hoài Dương nhanh chóng khàn đi: “Cô giáo Diệp, tôi mập mờ với cô khi nào, hửm?”
Hơi thở của anh phả lên mặt cô, đầu của Diệp Giai Nhi ngửa ra sau, cơ thể run rẩy.
Cô cắn chặt hàm răng mới phát ra tiếng nói: “Anh giống như bây giờ là đang mập mờ với tôi đấy!”
“Vậy sao?” Ngón tay thon dài của Thẩm Hoài Dương nhấn vào phía dưới một cái, chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên: “Mở.”
Mở cái gì?
Diệp Giai Nhi nhìn anh bằng cặp mắt khó hiểu, nhưng ngay tức khắc đã thấy anh ra hiệu cho cô nhìn về phía trước ngực.
Cô nhìn phía trước ngực, lúc này mới chú ý đến dây an toàn, anh chỉ đang giúp cô mở dây an toàn mà thôi…
Thoáng chốc, gò má của cô lại nóng lên, đỏ như muốn nhỏ ra máu! Chỉ hận trên xe không có cái hố nào cho cô chui vào!
Bẽ mặt quá! Thật sự xấu hổ chết mất thôi! Đời này cô chưa từng mất mặt như vậy!
Thẩm Hoài Dương buông lỏng tay của cô ra, nhướng mày nói.
“Hiểu lầm tôi làm bậy với cô, cô giáo Diệp có phải nên nói lời xin lỗi hay không?”
Đúng là lúc này cô rất đuối lý, Diệp Giai Nhi không có lời nào để nói, mặt đỏ ửng, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Rất xin lỗi!”
Thẩm Hoài Dương vẫn còn chưa vừa ý: “Vì sao lại rất xin lỗi?”
Phù, Diệp Giai Nhi hít một hơi thật sâu, chuyển chủ đề: “Ngài Thẩm, về đến nhà rồi.”
Anh vẫn ngồi yên không nhúc nhích: “Cô giáo Diệp, nếu đã nói, vậy thì phải nói tường tận một chút chứ nhỉ?”
Lửa giận trong chớp mắt đã vọt lên rồi, áp lực nặng nề bao trùm, cô nghiến răng nghiến lợi: “Hiểu lầm ngài Thẩm muốn cợt nhả tôi, tôi thật sự rất xin lỗi!”
“Biết xin lỗi là tốt rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.