Chương 230
Lam Linh Chi
24/01/2022
Nhà họ Thẩm.
Thẩm Hải Băng đang uống cafe, người làm đi vào, trong tay cầm một tờ báo của tuần mới nhất.
Cho dù là báo kinh tế, tin tức xã hội, hay là tin tức giới giải trí, mỗi năm nhà họ Thẩm đều sẽ đặt mua, đây dường như sớm đã trở thành một thói quen của nhà họ Thẩm.
“Báo gửi đến rồi à.” Thẩm Hải Băng nhìn người làm nói.
Vâng một tiếng, người làm đặt báo xuống bên cạnh tay cô ta, Thẩm Hải Băng vừa uống cafe vừa đọc báo.
Nhưng, lúc ánh mắt rơi vào tiêu đề của tờ báo, cô ta sững sờ, đôi mắt khẽ động, sau đó hiện lên sự kinh ngạc, sửng sốt.
Đúng lúc Tô Tình từ bên ngoài phòng khách đi vào, ánh mắt nhìn vào tờ báo trên tay Thẩm Hải Băng, bà ta cau mày nói: “Hải Băng, sao chị nhìn thấy trên báo có ảnh Hoài Dương, thằng bé có tin tức gì à?”
Thẩm Hải Băng mặt không biến sắc đặt tờ báo xuống, thu lại những suy nghĩ kia, khẽ nói: “Không có tin tức gì, chị dâu nhìn nhầm rồi.”
“Chị sao có thể nhìn nhầm chứ? Rõ ràng nhìn thấy ảnh Hoài Dương, em đưa báo đây chị xem nào.”
Tô Tình không tin, bà ta không phải người dễ lừa, lúc nãy rõ ràng nhìn thấy Hoài Dương trên mặt báo, còn chiếm một khoảng rất lớn.
Khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng của Thẩm Hải Băng có chút thay đổi, có chút do dự và khó xử.
Ánh mắt sắc bén của Tô Tình lướt qua cô ta, có thể nhìn ra được chút manh mối, lại nói: “Tối qua Hoài Dương có trở về không?”
“Hình như là không…” Thẩm Hải Băng khẽ nói, ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng lại không quá rõ ràng, không nhìn ra được.
Hai ngày nay Diệp Giai Nhi không trở lại, mà anh cũng không trở lại… Không biết, hai người có cùng trở về sống ở bên kia không hay là đi đến nơi nào?
Trong lòng cô ta vẫn luôn suy đoán, nhưng lại không có được kết quả, cảm giác khó chịu không nói rõ được ở trong lòng kia, giống như bị mèo cào vậy.
“Giai Nhi đâu?” Bà ta lại hỏi.
“Hai ngày nay đều không trở về.” Ánh mắt của Thẩm Hải Băng liếc qua tờ báo, có chút sâu, có chút u ám, càng có chút ý tứ sâu xa, khiến người khác không nhìn ra được suy nghĩ.
“Thật sự ngày càng vô lý, tôi không nói, ngược lại càng không hiểu quy tắc.”
Nghe thấy vậy, Tô Tình đi đến bên cạnh bàn ăn, đưa tay ra cầm tờ báo trên bàn lên, ánh mắt rơi vào bên trên.
Khi dòng tiêu đề lớn màu đỏ và bức ảnh trên báo lọt vào mắt bà ta, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Ngón tay cầm tờ báo, ánh mắt di chuyển xuống bên dưới, xem rất nghiêm túc và rất tức giận.
Thẩm Hải Băng ở bên cạnh sắc mặt cũng trở nên bí hiểm, ánh mắt càng khiến người khác không hiểu được, không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì….
Sau đó, chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng, tờ báo trong tay Tô Tình trực tiếp bị đập xuống bàn.
Bởi vì, dòng tiêu đề màu đỏ nổi bật kia là…mợ chủ nhà họ Thẩm đêm khuya đơn độc hẹn với người tình, cùng đi về tổ ấm tình yêu.
Sau đó, bên dưới là bức ảnh được chụp trộm, người đàn ông dáng người cao lớn, ôm chặt Diệp Giai Nhi vào trong lòng, chiếc áo khoác đen cũng khoác trên người cô, thỉnh thoảng anh ta lại cúi đầu nói gì đó bên tai cô, trông rất thân mật và mờ ám.
Thẩm Hải Băng đang uống cafe, người làm đi vào, trong tay cầm một tờ báo của tuần mới nhất.
Cho dù là báo kinh tế, tin tức xã hội, hay là tin tức giới giải trí, mỗi năm nhà họ Thẩm đều sẽ đặt mua, đây dường như sớm đã trở thành một thói quen của nhà họ Thẩm.
“Báo gửi đến rồi à.” Thẩm Hải Băng nhìn người làm nói.
Vâng một tiếng, người làm đặt báo xuống bên cạnh tay cô ta, Thẩm Hải Băng vừa uống cafe vừa đọc báo.
Nhưng, lúc ánh mắt rơi vào tiêu đề của tờ báo, cô ta sững sờ, đôi mắt khẽ động, sau đó hiện lên sự kinh ngạc, sửng sốt.
Đúng lúc Tô Tình từ bên ngoài phòng khách đi vào, ánh mắt nhìn vào tờ báo trên tay Thẩm Hải Băng, bà ta cau mày nói: “Hải Băng, sao chị nhìn thấy trên báo có ảnh Hoài Dương, thằng bé có tin tức gì à?”
Thẩm Hải Băng mặt không biến sắc đặt tờ báo xuống, thu lại những suy nghĩ kia, khẽ nói: “Không có tin tức gì, chị dâu nhìn nhầm rồi.”
“Chị sao có thể nhìn nhầm chứ? Rõ ràng nhìn thấy ảnh Hoài Dương, em đưa báo đây chị xem nào.”
Tô Tình không tin, bà ta không phải người dễ lừa, lúc nãy rõ ràng nhìn thấy Hoài Dương trên mặt báo, còn chiếm một khoảng rất lớn.
Khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng của Thẩm Hải Băng có chút thay đổi, có chút do dự và khó xử.
Ánh mắt sắc bén của Tô Tình lướt qua cô ta, có thể nhìn ra được chút manh mối, lại nói: “Tối qua Hoài Dương có trở về không?”
“Hình như là không…” Thẩm Hải Băng khẽ nói, ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng lại không quá rõ ràng, không nhìn ra được.
Hai ngày nay Diệp Giai Nhi không trở lại, mà anh cũng không trở lại… Không biết, hai người có cùng trở về sống ở bên kia không hay là đi đến nơi nào?
Trong lòng cô ta vẫn luôn suy đoán, nhưng lại không có được kết quả, cảm giác khó chịu không nói rõ được ở trong lòng kia, giống như bị mèo cào vậy.
“Giai Nhi đâu?” Bà ta lại hỏi.
“Hai ngày nay đều không trở về.” Ánh mắt của Thẩm Hải Băng liếc qua tờ báo, có chút sâu, có chút u ám, càng có chút ý tứ sâu xa, khiến người khác không nhìn ra được suy nghĩ.
“Thật sự ngày càng vô lý, tôi không nói, ngược lại càng không hiểu quy tắc.”
Nghe thấy vậy, Tô Tình đi đến bên cạnh bàn ăn, đưa tay ra cầm tờ báo trên bàn lên, ánh mắt rơi vào bên trên.
Khi dòng tiêu đề lớn màu đỏ và bức ảnh trên báo lọt vào mắt bà ta, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Ngón tay cầm tờ báo, ánh mắt di chuyển xuống bên dưới, xem rất nghiêm túc và rất tức giận.
Thẩm Hải Băng ở bên cạnh sắc mặt cũng trở nên bí hiểm, ánh mắt càng khiến người khác không hiểu được, không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì….
Sau đó, chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng, tờ báo trong tay Tô Tình trực tiếp bị đập xuống bàn.
Bởi vì, dòng tiêu đề màu đỏ nổi bật kia là…mợ chủ nhà họ Thẩm đêm khuya đơn độc hẹn với người tình, cùng đi về tổ ấm tình yêu.
Sau đó, bên dưới là bức ảnh được chụp trộm, người đàn ông dáng người cao lớn, ôm chặt Diệp Giai Nhi vào trong lòng, chiếc áo khoác đen cũng khoác trên người cô, thỉnh thoảng anh ta lại cúi đầu nói gì đó bên tai cô, trông rất thân mật và mờ ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.