Chương 303
Lam Linh Chi
09/03/2022
Bầu không khí có chút ngột ngạt, Diệp Giai Nhi lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, cô hỏi: “Trưa nay muốn ăn cái gì?”
“…” Đáp lại cô chính là sự im lặng, dường như là người đàn ông kia không nghe thấy.
“Hay là anh muốn đến công ty?” Cô tiếp tục hỏi.
“…” Cổ họng nhấp nhô, nhưng mà lại không nói chuyện.
Cái tôi của người đàn ông này thật là lớn, Diệp Giai Nhi dứt khoát không thèm nói cái gì nữa, ngày hôm qua ngủ không ngon, lúc này, cô thật sự có chút buồn ngủ rồi.
Điều chỉnh lại vị trí, cô dựa người vào ghế nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bên cạnh không còn âm thanh nữa, Thẩm Hoài Dương liếc mắt nhìn thoáng qua, sau khi nhìn thấy gương mặt ngủ say của người phụ nữ, một cơn lửa giận liền vọt lên.
Anh đang chờ cô xin lỗi và lấy lòng, cô thì hay lắm rồi, ngủ một giấc thật ngon dưới mắt anh.
Mặc dù lửa giận trong lòng dâng cao ngập trời, nhưng mà Thẩm Hoài Dương vẫn không đánh thức cô dậy, ngược lại còn cẩn thận giảm chậm tốc độ xe, bình ổn lái về phía trước.
Chờ đến lúc Diệp Giai Nhi tỉnh dậy thì đã nằm ở trên giường trong phòng, chống người ngồi dậy từ trên giường.
Cô ngủ vẫn chưa đủ, hai mắt đảo qua đảo lại không muốn mở ra, giống như là bị cao su dính chặt lại, muốn mở ra lại vô cùng khó khăn.
Lại ngồi ở đó giày vò một hồi lâu, một lúc lâu sau, cô mới miễn cưỡng bước xuống giường đi đến cửa phòng tắm, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Thẩm Hoài Dương mặc áo choàng tắm xuất hiện trước mặt cô.
Lại cố ý không coi cô ra gì, đi lướt qua cô, trực tiếp bước về phía trước.
Cơn giận vẫn còn chưa tan nhỉ, cơ mặt Diệp Giai Nhi giật giật, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, sau đó đi vào trong phòng tắm rửa mặt, lập tức cảm thấy sảng khoái tỉnh táo không ít.
Nhìn thời gian đã hơn hai giờ, ngày hôm nay là chủ nhật, không cần phải đến trường học.
Cô cảm thấy có hơi đói bụng, đi ra khỏi phòng tắm rồi lại đến phòng bếp, đồ ăn ngày hôm qua còn thừa lại khá nhiều, cô không cần phải đi nấu một bữa nữa, cứ làm cơm chiên trứng là được rồi.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh mới mua ngày hôm qua cho nên vẫn còn rất tươi, lấy mấy quả trứng gà bắt đầu làm cơm chiên trứng, một lát sau liền làm xong, lại xào hai món thức ăn rồi đặt lên trên bàn.
Sau đó, cô đi đến thư phòng, đứng ở bên ngoài thư phòng, đưa tay gõ nhẹ cửa phòng mấy lần.
Bên trong lại không có động tĩnh, cô hơi nhíu mày, lại đẩy cửa phòng ra. Người đàn ông đang ngồi ở đằng sau bàn đọc sách phê duyệt tài liệu, nghe thấy tiếng bước chân, khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn Diệp Giai Nhi một cái nào.
“Ra ăn cơm.” Cô đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh, muốn thu hút sự chú ý của anh.
Đổi lại là một tiếng hừ lạnh, ngón tay thon dài nắm cây bút ký một nét chữ rồng bay phượng múa trên tài liệu.
Diệp Giai Nhi cũng không buồn không giận, nở một nụ cười nhẹ, cô nói: “Tôi đếm đến ba, nếu như anh Thẩm còn không nói chuyện, vậy thì tôi sẽ cho là anh Thẩm không đói bụng. Một, hai, ba, xem ra là thật sự không đói bụng rồi, vậy thì không làm phiền anh Thẩm phê duyệt tài liệu nữa, tôi đi ăn trước đây.”
Vừa mới nói xong, cô liền mỉm cười bước ra khỏi phòng, thậm chí còn vô cùng quan tâm mà đóng cửa lại giúp cho anh.
Mà trên gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương chưa bao giờ âm trầm như lúc này, mũi nhọn của cây bút ở trong tay như muốn đâm nát tài liệu, lửa giận lại bốc cháy phừng phừng.
“…” Đáp lại cô chính là sự im lặng, dường như là người đàn ông kia không nghe thấy.
“Hay là anh muốn đến công ty?” Cô tiếp tục hỏi.
“…” Cổ họng nhấp nhô, nhưng mà lại không nói chuyện.
Cái tôi của người đàn ông này thật là lớn, Diệp Giai Nhi dứt khoát không thèm nói cái gì nữa, ngày hôm qua ngủ không ngon, lúc này, cô thật sự có chút buồn ngủ rồi.
Điều chỉnh lại vị trí, cô dựa người vào ghế nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bên cạnh không còn âm thanh nữa, Thẩm Hoài Dương liếc mắt nhìn thoáng qua, sau khi nhìn thấy gương mặt ngủ say của người phụ nữ, một cơn lửa giận liền vọt lên.
Anh đang chờ cô xin lỗi và lấy lòng, cô thì hay lắm rồi, ngủ một giấc thật ngon dưới mắt anh.
Mặc dù lửa giận trong lòng dâng cao ngập trời, nhưng mà Thẩm Hoài Dương vẫn không đánh thức cô dậy, ngược lại còn cẩn thận giảm chậm tốc độ xe, bình ổn lái về phía trước.
Chờ đến lúc Diệp Giai Nhi tỉnh dậy thì đã nằm ở trên giường trong phòng, chống người ngồi dậy từ trên giường.
Cô ngủ vẫn chưa đủ, hai mắt đảo qua đảo lại không muốn mở ra, giống như là bị cao su dính chặt lại, muốn mở ra lại vô cùng khó khăn.
Lại ngồi ở đó giày vò một hồi lâu, một lúc lâu sau, cô mới miễn cưỡng bước xuống giường đi đến cửa phòng tắm, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Thẩm Hoài Dương mặc áo choàng tắm xuất hiện trước mặt cô.
Lại cố ý không coi cô ra gì, đi lướt qua cô, trực tiếp bước về phía trước.
Cơn giận vẫn còn chưa tan nhỉ, cơ mặt Diệp Giai Nhi giật giật, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, sau đó đi vào trong phòng tắm rửa mặt, lập tức cảm thấy sảng khoái tỉnh táo không ít.
Nhìn thời gian đã hơn hai giờ, ngày hôm nay là chủ nhật, không cần phải đến trường học.
Cô cảm thấy có hơi đói bụng, đi ra khỏi phòng tắm rồi lại đến phòng bếp, đồ ăn ngày hôm qua còn thừa lại khá nhiều, cô không cần phải đi nấu một bữa nữa, cứ làm cơm chiên trứng là được rồi.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh mới mua ngày hôm qua cho nên vẫn còn rất tươi, lấy mấy quả trứng gà bắt đầu làm cơm chiên trứng, một lát sau liền làm xong, lại xào hai món thức ăn rồi đặt lên trên bàn.
Sau đó, cô đi đến thư phòng, đứng ở bên ngoài thư phòng, đưa tay gõ nhẹ cửa phòng mấy lần.
Bên trong lại không có động tĩnh, cô hơi nhíu mày, lại đẩy cửa phòng ra. Người đàn ông đang ngồi ở đằng sau bàn đọc sách phê duyệt tài liệu, nghe thấy tiếng bước chân, khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn Diệp Giai Nhi một cái nào.
“Ra ăn cơm.” Cô đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh, muốn thu hút sự chú ý của anh.
Đổi lại là một tiếng hừ lạnh, ngón tay thon dài nắm cây bút ký một nét chữ rồng bay phượng múa trên tài liệu.
Diệp Giai Nhi cũng không buồn không giận, nở một nụ cười nhẹ, cô nói: “Tôi đếm đến ba, nếu như anh Thẩm còn không nói chuyện, vậy thì tôi sẽ cho là anh Thẩm không đói bụng. Một, hai, ba, xem ra là thật sự không đói bụng rồi, vậy thì không làm phiền anh Thẩm phê duyệt tài liệu nữa, tôi đi ăn trước đây.”
Vừa mới nói xong, cô liền mỉm cười bước ra khỏi phòng, thậm chí còn vô cùng quan tâm mà đóng cửa lại giúp cho anh.
Mà trên gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương chưa bao giờ âm trầm như lúc này, mũi nhọn của cây bút ở trong tay như muốn đâm nát tài liệu, lửa giận lại bốc cháy phừng phừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.