Chương 353
Lam Linh Chi
09/03/2022
Điều chỉnh lại tâm trạng của mấy ngày hôm nay, mỗi ngày cô đều nghỉ
ngơi đúng giờ, sáng sớm thức dậy, hít thở bầu không khí trong lòng, đi
đi lại lại ngắm phong cảnh xung quanh, tĩnh tâm lại.
Cho dù, buổi tối thường xuyên mất ngủ, cho dù sẽ cảm thấy cô đơn và đau đớn, nhưng những thứ này cô đều phải trải qua, đều phải đi qua.
….
Trong rừng trúc hẻo lánh.
Những cánh rừng trúc, lá trúc xanh biếc, từng mảng từng mảng nối tiếp nhau, dường như muốn nối liền với đường chân trời, khiến cả vùng trời đều phủ lên một màu xanh lá.
Thời tiết hôm nay không quá đẹp, mưa phùn liên miên, nhưng lá trúc bị nước mưa gột rửa càng thêm đẹp.
Mở ô ra, Thẩm Hải Băng đi trên con đường nhỏ giữa rừng trúc, hòa vào rừng trúc.
Cô ta chưa từng nhìn thấy một rừng trúc đẹp như thế này, xanh như thế này, lá trúc xòe ra, gió thổi qua, phát ra những tiếng xào xạc.
Thẩm Hoài Dương đi sau cô ta, hai người một trước một sau đi về phía trước, quay người lại, khóe miệng Thẩm Hải Băng cong lên nở một nụ cười xinh đẹp: “Hoài Dương, phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp, trước đây chúng ta đã đi đến rất nhiều rừng trúc, nhưng không có đẹp như thế này, cậu cầm lấy điện thoại giúp tôi chụp ảnh đi.”
Trong lúc nói chuyện, bước chân Thẩm Hải Băng vẫn di chuyển, đứng trước rừng trúc rậm rạp xanh tươi kia, sau đó, quay đầu lại.
Bàn tay to mà gầy guộc cầm lấy điện thoại, Thẩm Hoài Dương mở máy ảnh, ấn nút chụp.
Thẩm Hải Băng đi đến gần, nhìn bức ảnh, sau đó nói: “Chúng ta chụp một bức đi.”
Thời gian dài như vậy, ảnh chụp chung của cô ta và anh cũng chỉ có một bức, bây giờ có cơ hội như thế này, cô ta không muốn bỏ qua.
Nghe thấy vậy, trong đầu Thẩm Hoài Dương chợt nhớ đến lúc ở Trường Thành, người phụ nữ kia cũng đã từng nói như vậy, chỉ là, cuối cùng anh vẫn không đồng ý.
Một lúc lâu không nhận được câu trả lời, Thẩm Hải Băng ngạc nhiên nhìn sang, lại phát hiện đôi mắt thâm sâu của anh tối sầm lại, không đoán ra được đang nghĩ gì, dường như có chút thất thần.
“Hoài Dương….” Cô nhẹ giọng, lại lên tiếng gọi.
Ánh mắt khẽ động, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương vô cùng bình tĩnh, mấp máy môi, giọng nói trầm thấp cất lên: “Tôi giúp cô chụp….”
“Nhưng, tôi lại muốn hai chúng ta cùng chụp.” Thẩm Hải Băng nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt dịu dàng rất xinh đẹp.
Ba ngày nay, hai người ngoại trừ buổi tối không ngủ cùng nhau, hầu hết thời gian đều ở cùng nhau.
So sánh với khoảng thời gian ba năm trước, bây giờ thời gian ở cùng nhau rõ ràng nhiều hơn, hơn nữa còn không có sự ngăn cản của Tô Tình, tự do thoải mái hơn.
Duy nhất có một điểm khác biệt, đó chính là có thêm Diệp Giai Nhi!
Còn có, trải qua mấy ngày ở chung, Thẩm Hải Băng luôn cảm thấy anh nói ít hơn rất nhiều, không bằng ba năm trước ở cùng cô ta.
Nhưng sau này, cô ta lại thoải mái hơn, khoảng thời gian ba năm, lúc bắt đầu nói ít cũng hợp tình hợp lý, không phải sao?
“Từ trước đến nay tôi vẫn không thích chụp ảnh, cô biết mà…” Thẩm Hoài Dương đứng nguyên tại chỗ không di chuyển, ánh mắt rơi trên người cô ta.
Cho dù, buổi tối thường xuyên mất ngủ, cho dù sẽ cảm thấy cô đơn và đau đớn, nhưng những thứ này cô đều phải trải qua, đều phải đi qua.
….
Trong rừng trúc hẻo lánh.
Những cánh rừng trúc, lá trúc xanh biếc, từng mảng từng mảng nối tiếp nhau, dường như muốn nối liền với đường chân trời, khiến cả vùng trời đều phủ lên một màu xanh lá.
Thời tiết hôm nay không quá đẹp, mưa phùn liên miên, nhưng lá trúc bị nước mưa gột rửa càng thêm đẹp.
Mở ô ra, Thẩm Hải Băng đi trên con đường nhỏ giữa rừng trúc, hòa vào rừng trúc.
Cô ta chưa từng nhìn thấy một rừng trúc đẹp như thế này, xanh như thế này, lá trúc xòe ra, gió thổi qua, phát ra những tiếng xào xạc.
Thẩm Hoài Dương đi sau cô ta, hai người một trước một sau đi về phía trước, quay người lại, khóe miệng Thẩm Hải Băng cong lên nở một nụ cười xinh đẹp: “Hoài Dương, phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp, trước đây chúng ta đã đi đến rất nhiều rừng trúc, nhưng không có đẹp như thế này, cậu cầm lấy điện thoại giúp tôi chụp ảnh đi.”
Trong lúc nói chuyện, bước chân Thẩm Hải Băng vẫn di chuyển, đứng trước rừng trúc rậm rạp xanh tươi kia, sau đó, quay đầu lại.
Bàn tay to mà gầy guộc cầm lấy điện thoại, Thẩm Hoài Dương mở máy ảnh, ấn nút chụp.
Thẩm Hải Băng đi đến gần, nhìn bức ảnh, sau đó nói: “Chúng ta chụp một bức đi.”
Thời gian dài như vậy, ảnh chụp chung của cô ta và anh cũng chỉ có một bức, bây giờ có cơ hội như thế này, cô ta không muốn bỏ qua.
Nghe thấy vậy, trong đầu Thẩm Hoài Dương chợt nhớ đến lúc ở Trường Thành, người phụ nữ kia cũng đã từng nói như vậy, chỉ là, cuối cùng anh vẫn không đồng ý.
Một lúc lâu không nhận được câu trả lời, Thẩm Hải Băng ngạc nhiên nhìn sang, lại phát hiện đôi mắt thâm sâu của anh tối sầm lại, không đoán ra được đang nghĩ gì, dường như có chút thất thần.
“Hoài Dương….” Cô nhẹ giọng, lại lên tiếng gọi.
Ánh mắt khẽ động, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương vô cùng bình tĩnh, mấp máy môi, giọng nói trầm thấp cất lên: “Tôi giúp cô chụp….”
“Nhưng, tôi lại muốn hai chúng ta cùng chụp.” Thẩm Hải Băng nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt dịu dàng rất xinh đẹp.
Ba ngày nay, hai người ngoại trừ buổi tối không ngủ cùng nhau, hầu hết thời gian đều ở cùng nhau.
So sánh với khoảng thời gian ba năm trước, bây giờ thời gian ở cùng nhau rõ ràng nhiều hơn, hơn nữa còn không có sự ngăn cản của Tô Tình, tự do thoải mái hơn.
Duy nhất có một điểm khác biệt, đó chính là có thêm Diệp Giai Nhi!
Còn có, trải qua mấy ngày ở chung, Thẩm Hải Băng luôn cảm thấy anh nói ít hơn rất nhiều, không bằng ba năm trước ở cùng cô ta.
Nhưng sau này, cô ta lại thoải mái hơn, khoảng thời gian ba năm, lúc bắt đầu nói ít cũng hợp tình hợp lý, không phải sao?
“Từ trước đến nay tôi vẫn không thích chụp ảnh, cô biết mà…” Thẩm Hoài Dương đứng nguyên tại chỗ không di chuyển, ánh mắt rơi trên người cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.