Chương 365
Lam Linh Chi
09/03/2022
Chắc là người tới cứu trợ, Diệp Giai Nhi chống hai tay xuống đất, chậm rãi đứng lên, đi theo bọn họ ra ngoài.
Thẩm Hoài Dương dừng chân, nghiêng tai lắng nghe, lúc nghe thấy tiếng bước chân truyền đến phía sau thì anh mới bước tiếp.
Cơ thể khó chịu khiến Diệp Giai Nhi đi rất chậm, một lúc sau, hai người đã cách nhau một khoảng khá xa.
Bên ngoài hang động có rất nhiều người, vừa thấy có người đi ra, bọn họ lập tức cầm chăn đến.
Mãi cho đến khi ngồi trong xe, cái lạnh thấu xương mới dần dần tan biến, tay chân lạnh ngắt mới có chút cảm giác.
Xe cứu thương dừng ở bên, Thẩm Hải Băng được đưa thẳng lên xe cứu thương, Thẩm Hoài Dương lên xe với cô ta. Lúc rời đi, ánh mắt anh nhìn lướt qua cô.
Anh thấy cô đi lại ổn định, ngoài sắc mặt hơi xanh xao ra thì không có chỗ nào bất thường.
luồng nhiệt ấm áp đang chảy ra từ trong cơ thể, toàn thân cô phát run, hoảng sợ không nói nên lời.
Cô sợ đứa bé sẽ xảy ra chuyện… “A! Cô ấy chảy máu!” Có người qua đường hét lên.
Ánh mắt những người xung quanh lập tức nhìn sang cô, trong đó có rất nhiều người tốt, một người đàn ông đi tới ôm cô lên, nhanh chóng chạy vào bệnh viện.
Ngay lập tức, bác sĩ và y tá đẩy cô vào phòng phẫu thuật.
Trên đường đi, Diệp Giai Nhi nắm lấy tay bác sĩ, mặt đã không còn chút máu, cô thành khẩn, bất lực, hoảng sợ cầu xin: “Bác sĩ, cứu con tôi… Tôi cần con…”
Giờ phút này, cô không còn ai để nhờ vả, cô chỉ có thể cầu cứu bác sĩ…
Không có ai để dựa dẫm, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, dựa vào sự kiên trì và quyết tâm của chính mình!
Lúc này, cô không thể sợ hãi, nếu ngay cả cô cũng sợ thì con của cô sẽ phải làm sao bây giờ?
Con của cô chỉ có một mình cô thôi, cô cũng chỉ có thể dựa dẫm con mình. Vô thức nghĩ đến hình bóng của người đàn ông kia, cô bỗng thấy đau đớn, hai tay siết chặt chăn bông, nước mắt chảy ra…
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!” Bác sĩ chỉ buông xuống một câu như thế rồi bắt đầu chuẩn bị.
Sau khi tiêm thuốc mê, một lát sau, cô bắt đầu hôn mê, bác sĩ bắt đầu cấp cứu, đèn đỏ trong phòng mổ bật sáng.
Ở nơi khác.
Đèn đỏ trong phòng mổ vẫn đang sáng.
Thẩm Hoài Dương ngồi trên băng ghế, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn phòng cấp cứu, nhân viên cầm một bộ âu phục mới tinh đi tới: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Hoài Dương dừng chân, nghiêng tai lắng nghe, lúc nghe thấy tiếng bước chân truyền đến phía sau thì anh mới bước tiếp.
Cơ thể khó chịu khiến Diệp Giai Nhi đi rất chậm, một lúc sau, hai người đã cách nhau một khoảng khá xa.
Bên ngoài hang động có rất nhiều người, vừa thấy có người đi ra, bọn họ lập tức cầm chăn đến.
Mãi cho đến khi ngồi trong xe, cái lạnh thấu xương mới dần dần tan biến, tay chân lạnh ngắt mới có chút cảm giác.
Xe cứu thương dừng ở bên, Thẩm Hải Băng được đưa thẳng lên xe cứu thương, Thẩm Hoài Dương lên xe với cô ta. Lúc rời đi, ánh mắt anh nhìn lướt qua cô.
Anh thấy cô đi lại ổn định, ngoài sắc mặt hơi xanh xao ra thì không có chỗ nào bất thường.
luồng nhiệt ấm áp đang chảy ra từ trong cơ thể, toàn thân cô phát run, hoảng sợ không nói nên lời.
Cô sợ đứa bé sẽ xảy ra chuyện… “A! Cô ấy chảy máu!” Có người qua đường hét lên.
Ánh mắt những người xung quanh lập tức nhìn sang cô, trong đó có rất nhiều người tốt, một người đàn ông đi tới ôm cô lên, nhanh chóng chạy vào bệnh viện.
Ngay lập tức, bác sĩ và y tá đẩy cô vào phòng phẫu thuật.
Trên đường đi, Diệp Giai Nhi nắm lấy tay bác sĩ, mặt đã không còn chút máu, cô thành khẩn, bất lực, hoảng sợ cầu xin: “Bác sĩ, cứu con tôi… Tôi cần con…”
Giờ phút này, cô không còn ai để nhờ vả, cô chỉ có thể cầu cứu bác sĩ…
Không có ai để dựa dẫm, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, dựa vào sự kiên trì và quyết tâm của chính mình!
Lúc này, cô không thể sợ hãi, nếu ngay cả cô cũng sợ thì con của cô sẽ phải làm sao bây giờ?
Con của cô chỉ có một mình cô thôi, cô cũng chỉ có thể dựa dẫm con mình. Vô thức nghĩ đến hình bóng của người đàn ông kia, cô bỗng thấy đau đớn, hai tay siết chặt chăn bông, nước mắt chảy ra…
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!” Bác sĩ chỉ buông xuống một câu như thế rồi bắt đầu chuẩn bị.
Sau khi tiêm thuốc mê, một lát sau, cô bắt đầu hôn mê, bác sĩ bắt đầu cấp cứu, đèn đỏ trong phòng mổ bật sáng.
Ở nơi khác.
Đèn đỏ trong phòng mổ vẫn đang sáng.
Thẩm Hoài Dương ngồi trên băng ghế, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn phòng cấp cứu, nhân viên cầm một bộ âu phục mới tinh đi tới: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.