Chương 375
Lam Linh Chi
11/03/2022
Đều đã ly hôn còn phải nhìn gương mặt này, đúng là một loại giày vò.
Nhìn chăm chú vào Tô Tình, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười, cô kéo tấm chi phiếu mà mình đã đẩy ra trở ngược lại: “Cảm ơn bà Thẩm đã nhắc nhở, được thôi, để tôi điền.”
Lúc nói chuyện, cô hơi cúi người xuống cầm cây bút viết liên tiếp mấy con số lên tờ chi phiếu đó.
Ánh mắt đảo qua dãy số trên tờ chi phiếu, hàng lông mày tinh xảo của Tô Tình nhíu lại, đếm kỹ nó, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh, vậy mà cô dám viết ba nghìn tỷ.
“Bà Thẩm như này là có phản ứng gì vậy, chẳng lẽ ghét bỏ tôi viết ít quá hả?” Khóe miệng Diệp Giai Nhi mang theo nụ cười thản nhiên, cúi người xuống lại liền theo một con số không ở phía sau, biến thành ba mươi nghìn tỷ.
“Quả nhiên là vô liêm sỉ! Công phu sư tử ngoạm.” Tô Tình cắn răng mắng chửi.
“Nhìn bà Thẩm nói chuyện đi kìa, lúc nãy tôi không điền thì bà Thẩm cảm thấy tôi giả vờ thanh cao già mồm, bây giờ tôi viết bà lại chê tôi hám tiền, vậy rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể hợp ý của bà Thẩm đây?”
“Cô…” Dù Tô Tình tức giận nhưng lại không thể phản bác.
“Thật ra thì tính tình của tôi khá là cực đoan, hoặc là không muốn, nếu như muốn rồi thì phải muốn toàn bộ. Bà Thẩm chờ thêm mấy ngày nữa đi, chờ đến lúc tôi ước lượng giá trị bản thân của anh Thẩm xong rồi thì lại điền tiếp?” Diệp Giai Nhi không kiêu ngạo không tự ti, nói nhàn nhạt.
Tô Tình đứng phắt dậy, giật lấy tờ chi phiếu, sau đó nhanh chóng xé nát nó đi, bà ta rít ra từ trong kẽ răng: “Cô đừng hòng lấy được một đồng tiền nào từ chỗ nhà họ Thẩm.”
“Nếu không cho được, cần gì phải cố ý tới thăm dò châm chọc tôi, kết quả lấy tảng đá đập vào chân mình?” Diệp Giai Nhi xem thường cười nhạt.
Từ trước đến nay cãi nhau với Diệp Giai Nhi, Tô Tình đều không thắng nổi, điểm này khiến cho lửa giận trong lòng bà ta thiêu đốt kịch liệt: “Cô vậy mà lại có thể đẩy Hải Băng xuống từ trên vách núi, một người phụ nữ ác độc giống như cô chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh, chết không yên.”
Đổi một tư thế khác, Diệp Giai Nhi nhìn bà ta chăm chú, lạnh nhạt đáp lời: “Được, vậy thì tôi chờ đến lúc thiên lôi đánh xuống, chết không yên, chờ báo ứng tới tìm tôi.”
Quả thật rất khó chơi, cho dù có mắng như thế nào, kiểu gì cũng sẽ bị đánh tan bằng hai ba câu, không chiếm được chút tiện nghi, điều này khiến Tô Tình tức giận chỉ muốn ném cái ly xuống đất.
Nhấc cái hộp lên, cô không có tâm trạng cũng không có thời gian tiếp tục dây dưa với Tô Tình: “Tôi còn có chuyện còn phải làm, tôi đi trước đây, nếu như bà Thẩm không có chuyện gì có thể gọi cà phê ở đây nếm thử.”
Nói xong, cô đi lướt qua Tô Tình, đi thẳng về phía trước. Tô Tình cười lạnh, thân thể dựa ở đó: “Gương mặt của Hải Băng bị hủy thành như thế, có phải là trong lòng của cô đang cười trên nỗi đau của người khác không hả?”
Từng câu từng chữ, Diệp Giai Nhi nghe thấy hết sức rõ ràng, cô chỉ kéo môi cười một tiếng, tiếp tục bước đi.
Một giây sau, giọng nói của Tô Tình lại truyền tới: “Chỉ có đều lòng dạ cười trên nỗi đau của người khác có thể duy trì được bao lâu đây? Hoài Dương đã đi cùng với Hải Băng đến nước Mỹ chữa trị mặt, rất nhanh có thể khôi phục.”
Hóa ra là anh đã đi cùng với Thẩm Hải Băng đến Mỹ để chữa trị.
Cũng không lạ gì, Thẩm Hải Băng là người phụ nữ mà anh yêu, mặt bị hủy thành như thế, làm sao anh không đau lòng được chứ?
Với lại lúc làm thủ tục li hôn cũng đưa Thẩm Hải Băng theo, đủ để thấy tình cảm của hai người thắm thiết tới cỡ nào.
Trái tim nhói lên đau đớn, Diệp Giai Nhi khép hờ mắt, nhẫn nhịn, trong miệng lại thờ ơ phun ra một chữ a, sau đó rời đi giống như là căn bản không thèm để ý.
Nhìn chăm chú vào Tô Tình, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười, cô kéo tấm chi phiếu mà mình đã đẩy ra trở ngược lại: “Cảm ơn bà Thẩm đã nhắc nhở, được thôi, để tôi điền.”
Lúc nói chuyện, cô hơi cúi người xuống cầm cây bút viết liên tiếp mấy con số lên tờ chi phiếu đó.
Ánh mắt đảo qua dãy số trên tờ chi phiếu, hàng lông mày tinh xảo của Tô Tình nhíu lại, đếm kỹ nó, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh, vậy mà cô dám viết ba nghìn tỷ.
“Bà Thẩm như này là có phản ứng gì vậy, chẳng lẽ ghét bỏ tôi viết ít quá hả?” Khóe miệng Diệp Giai Nhi mang theo nụ cười thản nhiên, cúi người xuống lại liền theo một con số không ở phía sau, biến thành ba mươi nghìn tỷ.
“Quả nhiên là vô liêm sỉ! Công phu sư tử ngoạm.” Tô Tình cắn răng mắng chửi.
“Nhìn bà Thẩm nói chuyện đi kìa, lúc nãy tôi không điền thì bà Thẩm cảm thấy tôi giả vờ thanh cao già mồm, bây giờ tôi viết bà lại chê tôi hám tiền, vậy rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể hợp ý của bà Thẩm đây?”
“Cô…” Dù Tô Tình tức giận nhưng lại không thể phản bác.
“Thật ra thì tính tình của tôi khá là cực đoan, hoặc là không muốn, nếu như muốn rồi thì phải muốn toàn bộ. Bà Thẩm chờ thêm mấy ngày nữa đi, chờ đến lúc tôi ước lượng giá trị bản thân của anh Thẩm xong rồi thì lại điền tiếp?” Diệp Giai Nhi không kiêu ngạo không tự ti, nói nhàn nhạt.
Tô Tình đứng phắt dậy, giật lấy tờ chi phiếu, sau đó nhanh chóng xé nát nó đi, bà ta rít ra từ trong kẽ răng: “Cô đừng hòng lấy được một đồng tiền nào từ chỗ nhà họ Thẩm.”
“Nếu không cho được, cần gì phải cố ý tới thăm dò châm chọc tôi, kết quả lấy tảng đá đập vào chân mình?” Diệp Giai Nhi xem thường cười nhạt.
Từ trước đến nay cãi nhau với Diệp Giai Nhi, Tô Tình đều không thắng nổi, điểm này khiến cho lửa giận trong lòng bà ta thiêu đốt kịch liệt: “Cô vậy mà lại có thể đẩy Hải Băng xuống từ trên vách núi, một người phụ nữ ác độc giống như cô chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh, chết không yên.”
Đổi một tư thế khác, Diệp Giai Nhi nhìn bà ta chăm chú, lạnh nhạt đáp lời: “Được, vậy thì tôi chờ đến lúc thiên lôi đánh xuống, chết không yên, chờ báo ứng tới tìm tôi.”
Quả thật rất khó chơi, cho dù có mắng như thế nào, kiểu gì cũng sẽ bị đánh tan bằng hai ba câu, không chiếm được chút tiện nghi, điều này khiến Tô Tình tức giận chỉ muốn ném cái ly xuống đất.
Nhấc cái hộp lên, cô không có tâm trạng cũng không có thời gian tiếp tục dây dưa với Tô Tình: “Tôi còn có chuyện còn phải làm, tôi đi trước đây, nếu như bà Thẩm không có chuyện gì có thể gọi cà phê ở đây nếm thử.”
Nói xong, cô đi lướt qua Tô Tình, đi thẳng về phía trước. Tô Tình cười lạnh, thân thể dựa ở đó: “Gương mặt của Hải Băng bị hủy thành như thế, có phải là trong lòng của cô đang cười trên nỗi đau của người khác không hả?”
Từng câu từng chữ, Diệp Giai Nhi nghe thấy hết sức rõ ràng, cô chỉ kéo môi cười một tiếng, tiếp tục bước đi.
Một giây sau, giọng nói của Tô Tình lại truyền tới: “Chỉ có đều lòng dạ cười trên nỗi đau của người khác có thể duy trì được bao lâu đây? Hoài Dương đã đi cùng với Hải Băng đến nước Mỹ chữa trị mặt, rất nhanh có thể khôi phục.”
Hóa ra là anh đã đi cùng với Thẩm Hải Băng đến Mỹ để chữa trị.
Cũng không lạ gì, Thẩm Hải Băng là người phụ nữ mà anh yêu, mặt bị hủy thành như thế, làm sao anh không đau lòng được chứ?
Với lại lúc làm thủ tục li hôn cũng đưa Thẩm Hải Băng theo, đủ để thấy tình cảm của hai người thắm thiết tới cỡ nào.
Trái tim nhói lên đau đớn, Diệp Giai Nhi khép hờ mắt, nhẫn nhịn, trong miệng lại thờ ơ phun ra một chữ a, sau đó rời đi giống như là căn bản không thèm để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.