Chương 405
Lam Linh Chi
02/04/2022
“Như vậy không phải là xong rồi sao, con còn có gì cần phải lo lắng nữa, nếu như quyền nuôi dưỡng đứa bé thuộc về con thì cậu ta có thể làm gì
được nữa?”
“Mẹ, mấy hôm nay con đã xem kỹ những vấn đề liên quan đến quyền nuôi dưỡng đứa bé, quyền nuôi dưỡng đứa bé có thể thay đổi.”
Quách Mỹ Ngọc không hiểu, chau mày nói: “Con nói như vậy nghĩa là thế nào?”
“Nghĩa là nếu như việc nuôi dưỡng bên phía người cha thật sự có lợi cho việc giáo dục, trưởng thành của đứa trẻ thì có thể xin toà thay đổi quyền nuôi dưỡng.” Diệp Giai Nhi uống một ngụm nước: “Với địa vị của nhà họ Thẩm ở thành phố S, mẹ, mẹ cảm thấy là toà sẽ phán đứa bé cho ai?”
“Địa vị của nhà họ Thẩm ở thành phố S đúng là có thể nói là một tay che cả bầu trời, nhưng mọi chuyện vẫn chưa tới bước đó, con lo lắng như vậy làm gì, mẹ phát hiện ra là con suy nghĩ càng ngày càng nhiều đấy.”
Diệp Giai Nhi lắc đầu, nụ cười có mấy phần chua chát không thể giấu được : “Mẹ, đây không phải là con nghĩ càng ngày càng nhiều mà là thế giới này quá thực tế.”
Quách Mỹ Ngọc thở dài, khẽ vỗ vai cô “Giai Nhi, con nghe mẹ nói này, gia đình chúng ta đúng là không có tiền và không có quyền nhưng vì Huyên Huyên, mẹ và ba con có thể cố hết sức mình. Hơn nữa, trong bốn năm qua cậu ta không hề hỏi thăm Huyên Huyên, thậm chí còn chưa từng gặp con bé lần nào. Cậu ta căn bản không thể đủ tiêu chuẩn trong chuyện này, vậy nên khả năng thắng của chúng ta vẫn là rất lớn, con đừng nghĩ nhiều như vậy.”
“Mẹ, trong bốn năm qua anh ta không hề hỏi han, thăm nom gì Huyên Huyên, cũng chưa từng gặp con bé, đến nghĩa vụ nuôi dưỡng của người làm cha làm mẹ cũng không làm tròn.”
Hơn nữa lúc đầu cũng là Thẩm Hoài Dương từ bỏ quyền nuôi dưỡng đứa bé, cô có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu đón đầu anh ta, nhưng không hiểu vì sao cô luôn nghĩ theo chiều hướng xấu, hơn nữa còn trở nên nhát gan, đa sầu đa cảm như vậy.
Chỉ cần nhìn thấy Thẩm Hoài Dương là bản năng của cô hoặc có thể nói là phản ứng có điều kiện của cô là muốn giấu Huyên Huyên đi mà cô hoàn toàn không thể khống chế được.
Cô có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nói từng từ từng chữ với anh ta rằng, Huyên Huyên là của cô, là lúc đầu anh đã bỏ rơi con bé thì bây giờ đừng hòng lấy lại nữa. Nhưng vì sao cô lại không làm được?
Đây hoàn toàn không phải là cá tính của cô, cá tính của cô không phải như vậy.
“Như vậy cũng rất bình thường, bởi vì con yêu Huyên Huyên từ tận đáy lòng, hơn nữa Huyên Huyên đã trở thành một phần trong cuộc sống của con, thậm chí có thể nói là một phần trong sinh mạng của con. Con không chịu được một chút biến cố nào xảy ra, con luôn nghĩ nếu như không có con bé, con sẽ như thế nào, vậy nên con không chịu được việc ai đó sẽ cướp nó đi. Thời gian lâu dần sẽ hình thành một phản xạ có điều kiện, vậy nên sau khi cậu ta xuất hiện, phản ứng đầu tiên của con không phải là đối mặt trực tiếp mà là muốn đem giấu Huyên Huyên đi, để anh ta không phát hiện ra, chỉ có như vậy thì con mới cảm thấy yên tâm…”
Quách Mỹ Ngọc khẽ thở dài một hơi: “Đây chính là trái tim người mẹ, mẹ có thể hiểu được, con quá yêu Huyên Huyên, cũng quá quan tâm đến con bé nên mới để bản thân rơi vào tình cảnh như thế nào, đến cả việc suy nghĩ lý trí, sáng suốt cũng bị ảnh hưởng.”
Bị nói như vậy, nút thắt trong lòng Diệp Giai Nhi mới từ từ mở ra, giống như một đứa trẻ lạc đường cuối cùng cũng tìm ra được một con đường.
“Vậy nên con hãy đối mặt thật tự nhiên, đừng sợ hãi, cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa không phải còn mẹ và ba con sao?”
“Cảm ơn mẹ!” Diệp Giai Nhi cúi người, ôm chặt lấy Quách Mỹ Ngọc.
“Được rồi, con mau đi ngủ đi, không có con, một lát nữa có lẽ Huyên Huyên sẽ tỉnh đấy.”
“Mẹ, mấy hôm nay con đã xem kỹ những vấn đề liên quan đến quyền nuôi dưỡng đứa bé, quyền nuôi dưỡng đứa bé có thể thay đổi.”
Quách Mỹ Ngọc không hiểu, chau mày nói: “Con nói như vậy nghĩa là thế nào?”
“Nghĩa là nếu như việc nuôi dưỡng bên phía người cha thật sự có lợi cho việc giáo dục, trưởng thành của đứa trẻ thì có thể xin toà thay đổi quyền nuôi dưỡng.” Diệp Giai Nhi uống một ngụm nước: “Với địa vị của nhà họ Thẩm ở thành phố S, mẹ, mẹ cảm thấy là toà sẽ phán đứa bé cho ai?”
“Địa vị của nhà họ Thẩm ở thành phố S đúng là có thể nói là một tay che cả bầu trời, nhưng mọi chuyện vẫn chưa tới bước đó, con lo lắng như vậy làm gì, mẹ phát hiện ra là con suy nghĩ càng ngày càng nhiều đấy.”
Diệp Giai Nhi lắc đầu, nụ cười có mấy phần chua chát không thể giấu được : “Mẹ, đây không phải là con nghĩ càng ngày càng nhiều mà là thế giới này quá thực tế.”
Quách Mỹ Ngọc thở dài, khẽ vỗ vai cô “Giai Nhi, con nghe mẹ nói này, gia đình chúng ta đúng là không có tiền và không có quyền nhưng vì Huyên Huyên, mẹ và ba con có thể cố hết sức mình. Hơn nữa, trong bốn năm qua cậu ta không hề hỏi thăm Huyên Huyên, thậm chí còn chưa từng gặp con bé lần nào. Cậu ta căn bản không thể đủ tiêu chuẩn trong chuyện này, vậy nên khả năng thắng của chúng ta vẫn là rất lớn, con đừng nghĩ nhiều như vậy.”
“Mẹ, trong bốn năm qua anh ta không hề hỏi han, thăm nom gì Huyên Huyên, cũng chưa từng gặp con bé, đến nghĩa vụ nuôi dưỡng của người làm cha làm mẹ cũng không làm tròn.”
Hơn nữa lúc đầu cũng là Thẩm Hoài Dương từ bỏ quyền nuôi dưỡng đứa bé, cô có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu đón đầu anh ta, nhưng không hiểu vì sao cô luôn nghĩ theo chiều hướng xấu, hơn nữa còn trở nên nhát gan, đa sầu đa cảm như vậy.
Chỉ cần nhìn thấy Thẩm Hoài Dương là bản năng của cô hoặc có thể nói là phản ứng có điều kiện của cô là muốn giấu Huyên Huyên đi mà cô hoàn toàn không thể khống chế được.
Cô có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nói từng từ từng chữ với anh ta rằng, Huyên Huyên là của cô, là lúc đầu anh đã bỏ rơi con bé thì bây giờ đừng hòng lấy lại nữa. Nhưng vì sao cô lại không làm được?
Đây hoàn toàn không phải là cá tính của cô, cá tính của cô không phải như vậy.
“Như vậy cũng rất bình thường, bởi vì con yêu Huyên Huyên từ tận đáy lòng, hơn nữa Huyên Huyên đã trở thành một phần trong cuộc sống của con, thậm chí có thể nói là một phần trong sinh mạng của con. Con không chịu được một chút biến cố nào xảy ra, con luôn nghĩ nếu như không có con bé, con sẽ như thế nào, vậy nên con không chịu được việc ai đó sẽ cướp nó đi. Thời gian lâu dần sẽ hình thành một phản xạ có điều kiện, vậy nên sau khi cậu ta xuất hiện, phản ứng đầu tiên của con không phải là đối mặt trực tiếp mà là muốn đem giấu Huyên Huyên đi, để anh ta không phát hiện ra, chỉ có như vậy thì con mới cảm thấy yên tâm…”
Quách Mỹ Ngọc khẽ thở dài một hơi: “Đây chính là trái tim người mẹ, mẹ có thể hiểu được, con quá yêu Huyên Huyên, cũng quá quan tâm đến con bé nên mới để bản thân rơi vào tình cảnh như thế nào, đến cả việc suy nghĩ lý trí, sáng suốt cũng bị ảnh hưởng.”
Bị nói như vậy, nút thắt trong lòng Diệp Giai Nhi mới từ từ mở ra, giống như một đứa trẻ lạc đường cuối cùng cũng tìm ra được một con đường.
“Vậy nên con hãy đối mặt thật tự nhiên, đừng sợ hãi, cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa không phải còn mẹ và ba con sao?”
“Cảm ơn mẹ!” Diệp Giai Nhi cúi người, ôm chặt lấy Quách Mỹ Ngọc.
“Được rồi, con mau đi ngủ đi, không có con, một lát nữa có lẽ Huyên Huyên sẽ tỉnh đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.