Chương 434
Lam Linh Chi
02/04/2022
“Mẹ, vì sao mẹ không nói chuyện với chú?”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương quay sang, nhìn về phía Diệp Giai Nhi chăm chú.
Hình như Diệp Giai Nhi không hề nhận ra ánh mắt của anh, cô lấy một chai sữa từ trong túi, lấy ống hút ra cắm vào rồi đưa cho Huyên Huyên: “Vì mẹ và chú không có gì để nói với nhau.”
Huyên Huyên ngậm ống hút, ra chiều ngẫm nghĩ: “Vậy con biết rồi, nhất định là mẹ ghét chú!”
“Vì sao?” Người hỏi tiếp là Thẩm Hoài Dương.
“Bởi vì khi mẹ ở cạnh chú Điền hay chú đẹp trai thì sẽ không như vậy, sẽ cười và nói chuyện, nhưng khi ở cạnh chú, mẹ không nói gì cả, nhất định là do ghét chú.”
Cô bé gõ vào đầu mình, tự mình đưa ra kết luận, đúng vậy, cô bé cũng không lấy gì làm thích thú với ông chú xấu xa này, đúng là giống mẹ như đúc!
Người này tức giận sẽ quát cô bé, cô bé hơi sợ ông chú xấu xa này, mẹ, chú Điền và chú đẹp trai đều không quát Huyên Huyên.
Thẩm Hoài Dương đanh mặt, đúng lúc đó vừa tới nơi, chiếc xe dừng lại, giọng nói của tài xế từ ghế trước vang lên: “Tổng giám đốc, đã tới rồi.”
“Chẳng lẽ tôi không có mắt, không nhìn thấy sao?” Anh trút hết lửa giận lên người tài xế vô tội.
Nghe vậy, người tài xế lập tức không nói gì nữa, trở nên rất yên tĩnh.
Thẩm Hoài Dương mở cửa xe, đem theo cơn tức giận không hiểu từ đâu tới xuống xe, cửa xe đóng rầm lại một tiếng.
Cơ thể bé nhỏ của Huyên Huyên không kìm được rúc vào lòng Diệp Giai Nhi: “Mẹ, chú ấy hung dữ quá.”
Nếu không muốn tới thì anh có thể không tới, cũng đâu có ai bắt ép?
Vậy nên không cần nổi điên ở đây!
Cô chau mày, bế Huyên Huyên lên rồi xuống xe theo, cô tưởng rằng Thẩm Hoài Dương đã rời khỏi đây nhưng đến khi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy anh đang xụ mặt xuống, đứng cách đó không xa lắm, giống như… đang chờ cô và Huyên Huyên.
“Mẹ, thơm quá, đây là đâu vậy ạ?” Huyên Huyên rất tò mò, hai mắt tròn xoe nhìn đông nhìn tây.
“Mẹ cũng chưa từng đến đây, một lát nữa vào trong là con sẽ biết thôi, đúng là tiểu quỷ tò mò!” Cô khẽ gõ vào cái mũi nhỏ của con bé.
Đợi đến khi cô tới gần, hai người đi song song thì Thẩm Hoài Dương mới đi tiếp về phía trước.
Đi qua cánh cửa lớn, cảnh tượng bày ra trước mắt làm hai người kinh ngạc, Huyên Huyên woa lên một tiếng, hai mắt như phát sáng, cả người càng kích động hơn, tay chân nhảy múa: “Mẹ ơi! Nhiều nho quá!”
Diệp Giai Nhi cũng hơi sững sờ, cô không ngờ Thẩm Hoài Dương lại đưa bọn họ tới vườn nho.
Đưa mắt nhìn ra xa là một khu đất rộng lớn, với những giàn nho thẳng tắp, lá nho xòe ra khắp nơi, không nhìn thấy đâu là điểm cuối.
Lá nho rất xanh, dưới ánh sáng mặt trời trông lại càng xanh hơn, một cơn gió nhẹ thoảng qua, những chiếc lá đung đưa, từng chùm nho treo trên cao óng ánh, long lanh.
Không khí ngập tràn mùi nho, còn thoang thoảng hương cỏ, vô cùng dễ chịu.
Cô nhìn quanh, thấy bóng người cao lớn của người đàn ông kia đi tới một chỗ nghỉ bên cạnh, một người đàn ông trung niên đang đứng trong đó.
Anh lấy ví tiền ra đưa cho người đàn ông đó 150.000, tiện thể cầm ba chiếc giỏ bên cạnh, hai cái to, một cái nhỏ.
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương quay sang, nhìn về phía Diệp Giai Nhi chăm chú.
Hình như Diệp Giai Nhi không hề nhận ra ánh mắt của anh, cô lấy một chai sữa từ trong túi, lấy ống hút ra cắm vào rồi đưa cho Huyên Huyên: “Vì mẹ và chú không có gì để nói với nhau.”
Huyên Huyên ngậm ống hút, ra chiều ngẫm nghĩ: “Vậy con biết rồi, nhất định là mẹ ghét chú!”
“Vì sao?” Người hỏi tiếp là Thẩm Hoài Dương.
“Bởi vì khi mẹ ở cạnh chú Điền hay chú đẹp trai thì sẽ không như vậy, sẽ cười và nói chuyện, nhưng khi ở cạnh chú, mẹ không nói gì cả, nhất định là do ghét chú.”
Cô bé gõ vào đầu mình, tự mình đưa ra kết luận, đúng vậy, cô bé cũng không lấy gì làm thích thú với ông chú xấu xa này, đúng là giống mẹ như đúc!
Người này tức giận sẽ quát cô bé, cô bé hơi sợ ông chú xấu xa này, mẹ, chú Điền và chú đẹp trai đều không quát Huyên Huyên.
Thẩm Hoài Dương đanh mặt, đúng lúc đó vừa tới nơi, chiếc xe dừng lại, giọng nói của tài xế từ ghế trước vang lên: “Tổng giám đốc, đã tới rồi.”
“Chẳng lẽ tôi không có mắt, không nhìn thấy sao?” Anh trút hết lửa giận lên người tài xế vô tội.
Nghe vậy, người tài xế lập tức không nói gì nữa, trở nên rất yên tĩnh.
Thẩm Hoài Dương mở cửa xe, đem theo cơn tức giận không hiểu từ đâu tới xuống xe, cửa xe đóng rầm lại một tiếng.
Cơ thể bé nhỏ của Huyên Huyên không kìm được rúc vào lòng Diệp Giai Nhi: “Mẹ, chú ấy hung dữ quá.”
Nếu không muốn tới thì anh có thể không tới, cũng đâu có ai bắt ép?
Vậy nên không cần nổi điên ở đây!
Cô chau mày, bế Huyên Huyên lên rồi xuống xe theo, cô tưởng rằng Thẩm Hoài Dương đã rời khỏi đây nhưng đến khi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy anh đang xụ mặt xuống, đứng cách đó không xa lắm, giống như… đang chờ cô và Huyên Huyên.
“Mẹ, thơm quá, đây là đâu vậy ạ?” Huyên Huyên rất tò mò, hai mắt tròn xoe nhìn đông nhìn tây.
“Mẹ cũng chưa từng đến đây, một lát nữa vào trong là con sẽ biết thôi, đúng là tiểu quỷ tò mò!” Cô khẽ gõ vào cái mũi nhỏ của con bé.
Đợi đến khi cô tới gần, hai người đi song song thì Thẩm Hoài Dương mới đi tiếp về phía trước.
Đi qua cánh cửa lớn, cảnh tượng bày ra trước mắt làm hai người kinh ngạc, Huyên Huyên woa lên một tiếng, hai mắt như phát sáng, cả người càng kích động hơn, tay chân nhảy múa: “Mẹ ơi! Nhiều nho quá!”
Diệp Giai Nhi cũng hơi sững sờ, cô không ngờ Thẩm Hoài Dương lại đưa bọn họ tới vườn nho.
Đưa mắt nhìn ra xa là một khu đất rộng lớn, với những giàn nho thẳng tắp, lá nho xòe ra khắp nơi, không nhìn thấy đâu là điểm cuối.
Lá nho rất xanh, dưới ánh sáng mặt trời trông lại càng xanh hơn, một cơn gió nhẹ thoảng qua, những chiếc lá đung đưa, từng chùm nho treo trên cao óng ánh, long lanh.
Không khí ngập tràn mùi nho, còn thoang thoảng hương cỏ, vô cùng dễ chịu.
Cô nhìn quanh, thấy bóng người cao lớn của người đàn ông kia đi tới một chỗ nghỉ bên cạnh, một người đàn ông trung niên đang đứng trong đó.
Anh lấy ví tiền ra đưa cho người đàn ông đó 150.000, tiện thể cầm ba chiếc giỏ bên cạnh, hai cái to, một cái nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.