Chương 436
Lam Linh Chi
02/04/2022
Chỉ là cũng không lâu lắm, Diệp Giai Nhi đã thấy mệt rồi, nhất là tay
vừa nhức lại vừa tê, gần như là không thể ôm nổi Huyên Huyên.
Cô đang chuẩn bị đặt Huyên Huyên xuống đất, lúc vung tay ra lại có người càng nhanh hơn cô, cánh tay dài đưa qua, Thẩm Hoài Dương đã ôm Huyên Huyên vào trong ngực.
Khẽ giật mình, Diệp Giai Nhi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh tận mấy lần, nhưng mà cũng chỉ nhìn một lúc thì liền thu hồi ánh mắt.
Vóc người Thẩm Hoài Dương cao lớn tráng kiện, đương nhiên cũng ôm cao hơn Diệp Giai Nhi, Huyên Huyên đưa tay hái một chùm nho đỏ tím: “Mẹ ơi, há miệng ra nào.”
Nhìn ánh mắt tha thiết của cô nhóc ấy, cô bất đắc dĩ bước chân đi về phía bọn họ rồi ăn lấy quả nho.
Quả nhiên là nho ở đây cùng với nho mua từ trong tiệm trái cây có sự khác biệt, nó tươi mới, rất ngọt, mà lại mọng nước.
Thu hồi bàn tay nhỏ bé lại, cố ý hái một quả nho xanh, có ý muốn đùa mà nhìn Thẩm Hoài Dương, giọng nói mềm mại lên tiếng: “Chú ơi, há miệng ra.”
Làm sao mà Thẩm Hoài Dương không biết trong lòng bé đang có chủ ý gì, đôi mắt hẹp dài nhướng lên một cái, cũng không há miệng.
“Chú không thích ăn nho của Huyên Huyên cho ạ?” Cô bé chớp chớp mắt: “Chắc chắn là chú ghét cháu rồi, cho nên mới không muốn ăn, nếu như là chú Điền và chú đẹp trai thì chắc chắn họ sẽ ăn.”
Điều phiền nhất mà anh không thể nghe đó chính là những gì liên quan đến hai người đó, anh cúi người, đôi môi mỏng trực tiếp ngặm lấy quả nho xanh trong bàn tay của bé.
Lập tức, mùi vị vừa chua vừa chát lan tràn trong miệng, cổ họng Thẩm Hoài Dương nhấp nhô, cái mùi vị chua khó tả ấy làm cho đôi mắt thâm thúy không nhịn được mà híp lại, gương mặt tuấn mỹ có hơi nhăn nhó.
Thật sự là chua chết đi được.
Thấy vậy, Huyên Huyên lại vui hơn nữa, cười ha ha, giọng nói trong trẻo giống như chim hoàng anh: “Mẹ ơi, mẹ mau nhìn mặt của chú đi kìa.”
Ánh mắt vừa nhấc lên, Diệp Giai Nhi liền đối diện với gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, chỉ nhìn thấy lúc này anh đang nhíu mày, mắt nheo lại, cắn răng, hình như là có hơi xoăn xuýt, lại giống như là có thù với quả nho, hận không thể làm cho nó thịt nát xương tan.
Một cái thoáng nhìn ấy cũng làm cho cô không thể kiềm chế mà cười khẽ một tiếng, anh như thế này thật sự có hơi chật vật.
Cùng lúc đó, tinh thần vẫn luôn căng cứng kiềm chế mấy ngày nay rốt cuộc cũng đã thả lỏng.
Tiếng cười của hai mẹ con làm anh thấy vui vẻ, trong đôi mắt đen như mực có chút mềm mại, biểu cảm trên gương mặt lại cố gắng tức giận, bàn tay to lớn ném Huyên Huyên lên không trung.
Lúc đầu, Huyên Huyên có hơi sợ, oa oa kêu to, trong cái miệng nhỏ nhắn còn không ngừng hét to: “Mẹ ơi, cứu mạng, mẹ ơi, cứu mạng.”
Sau khi bị ném lên ba bốn lần, bé không còn sợ chút nào nữa, ngược lại còn hưởng thụ trò chơi ném lên rồi xuống, bởi vì trong lòng bé biết rằng cái chú xấu xa này sẽ không ném bé xuống đất.
Sau khi chơi đủ rồi, Huyên Huyên nhìn những quả nho vừa đỏ lại vừa to ở trên cao nhất, cái miệng nhỏ lại bắt đầu chảy nước miếng, tham lam nói: “Chú ơi, ở đó.”
Chỉ là chỗ đó đúng là có hơi cao, hai tay Thẩm Hoài Dương nâng thân thể nhỏ bé của bé lên đến mức cao nhất, nhưng mà vẫn kém rất nhiều, căn bản không với tới.
Trên gương mặt nhỏ nhắn có chút uể oải, nhưng mà lúc bé quét nhìn mẹ đang đứng ở bên cạnh, con ngươi đen nhánh di chuyển.
Cô đang chuẩn bị đặt Huyên Huyên xuống đất, lúc vung tay ra lại có người càng nhanh hơn cô, cánh tay dài đưa qua, Thẩm Hoài Dương đã ôm Huyên Huyên vào trong ngực.
Khẽ giật mình, Diệp Giai Nhi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh tận mấy lần, nhưng mà cũng chỉ nhìn một lúc thì liền thu hồi ánh mắt.
Vóc người Thẩm Hoài Dương cao lớn tráng kiện, đương nhiên cũng ôm cao hơn Diệp Giai Nhi, Huyên Huyên đưa tay hái một chùm nho đỏ tím: “Mẹ ơi, há miệng ra nào.”
Nhìn ánh mắt tha thiết của cô nhóc ấy, cô bất đắc dĩ bước chân đi về phía bọn họ rồi ăn lấy quả nho.
Quả nhiên là nho ở đây cùng với nho mua từ trong tiệm trái cây có sự khác biệt, nó tươi mới, rất ngọt, mà lại mọng nước.
Thu hồi bàn tay nhỏ bé lại, cố ý hái một quả nho xanh, có ý muốn đùa mà nhìn Thẩm Hoài Dương, giọng nói mềm mại lên tiếng: “Chú ơi, há miệng ra.”
Làm sao mà Thẩm Hoài Dương không biết trong lòng bé đang có chủ ý gì, đôi mắt hẹp dài nhướng lên một cái, cũng không há miệng.
“Chú không thích ăn nho của Huyên Huyên cho ạ?” Cô bé chớp chớp mắt: “Chắc chắn là chú ghét cháu rồi, cho nên mới không muốn ăn, nếu như là chú Điền và chú đẹp trai thì chắc chắn họ sẽ ăn.”
Điều phiền nhất mà anh không thể nghe đó chính là những gì liên quan đến hai người đó, anh cúi người, đôi môi mỏng trực tiếp ngặm lấy quả nho xanh trong bàn tay của bé.
Lập tức, mùi vị vừa chua vừa chát lan tràn trong miệng, cổ họng Thẩm Hoài Dương nhấp nhô, cái mùi vị chua khó tả ấy làm cho đôi mắt thâm thúy không nhịn được mà híp lại, gương mặt tuấn mỹ có hơi nhăn nhó.
Thật sự là chua chết đi được.
Thấy vậy, Huyên Huyên lại vui hơn nữa, cười ha ha, giọng nói trong trẻo giống như chim hoàng anh: “Mẹ ơi, mẹ mau nhìn mặt của chú đi kìa.”
Ánh mắt vừa nhấc lên, Diệp Giai Nhi liền đối diện với gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, chỉ nhìn thấy lúc này anh đang nhíu mày, mắt nheo lại, cắn răng, hình như là có hơi xoăn xuýt, lại giống như là có thù với quả nho, hận không thể làm cho nó thịt nát xương tan.
Một cái thoáng nhìn ấy cũng làm cho cô không thể kiềm chế mà cười khẽ một tiếng, anh như thế này thật sự có hơi chật vật.
Cùng lúc đó, tinh thần vẫn luôn căng cứng kiềm chế mấy ngày nay rốt cuộc cũng đã thả lỏng.
Tiếng cười của hai mẹ con làm anh thấy vui vẻ, trong đôi mắt đen như mực có chút mềm mại, biểu cảm trên gương mặt lại cố gắng tức giận, bàn tay to lớn ném Huyên Huyên lên không trung.
Lúc đầu, Huyên Huyên có hơi sợ, oa oa kêu to, trong cái miệng nhỏ nhắn còn không ngừng hét to: “Mẹ ơi, cứu mạng, mẹ ơi, cứu mạng.”
Sau khi bị ném lên ba bốn lần, bé không còn sợ chút nào nữa, ngược lại còn hưởng thụ trò chơi ném lên rồi xuống, bởi vì trong lòng bé biết rằng cái chú xấu xa này sẽ không ném bé xuống đất.
Sau khi chơi đủ rồi, Huyên Huyên nhìn những quả nho vừa đỏ lại vừa to ở trên cao nhất, cái miệng nhỏ lại bắt đầu chảy nước miếng, tham lam nói: “Chú ơi, ở đó.”
Chỉ là chỗ đó đúng là có hơi cao, hai tay Thẩm Hoài Dương nâng thân thể nhỏ bé của bé lên đến mức cao nhất, nhưng mà vẫn kém rất nhiều, căn bản không với tới.
Trên gương mặt nhỏ nhắn có chút uể oải, nhưng mà lúc bé quét nhìn mẹ đang đứng ở bên cạnh, con ngươi đen nhánh di chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.