Chương 463
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 463
“Thím Lý cứ làm việc trước đi, để tôi đi dỗ con bé.” Cười nhẹ, nói xong, Diệp Giai Nhi liền đi đến đứng ngoài cửa phòng ngủ gõ nhẹ cửa phòng, cố ý đè giọng nói cho có vẻ ồm ồm: “Gấu bự, em là gấu nhỏ đây, đầu trọc đã đến rồi, mau cứu em với.”
Nhưng mà Huyên Huyên luôn nóng lòng chơi trò chơi này, giờ lại thờ ơ, hiển nhiên là cô bé tức giận lắm rồi.
“Huyên Huyên, con không mở cửa hả, bây giờ mẹ phải điều ủ rượu nho rồi con có muốn đi cùng với mẹ để giúp đỡ không nào?” Cô cố ý dụ dỗ, cô ngốc ấy.
Quả nhiên là một lúc sau, cửa phòng liền được mở ra thành một khe hở, cái đầu nhỏ của Huyên Huyên lộ ra từ trong khe cửa: “Ủ rượu nho ạ?”
“Đúng vậy, có muốn làm cùng không?” Điểm yếu của cô nhóc này là ở đây, đương nhiên cô bé rất rõ ràng, dù sao thì hiểu con không ai bằng mẹ.
“Muốn chứ.” Không kịp chờ đợi mà kéo cửa phòng ra, Huyên Huyên nhảy cẫng bước tới, mấy chuyện mới tức giận cũng hoàn toàn quên đi sạch sẽ: “Mẹ ơi, đi nhanh đi, chúng ta đi ủ rượu nho.”
Nói xong, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô bé nắm chặt tay Diệp Giai Nhi, làm như rất gấp gáp mà kéo cô ra bên ngoài.
Diệp Giai Nhi rất có kiên nhẫn dạy Huyên Huyên, để cô bé ngâm nho, sau đó hai người lại rửa nho cẩn thận từng li từng tí Huyên Huyên làm rất ra dáng.
Học tập mẹ.
Nhưng mới có sáu giờ mà Thẩm Hoài Dương đã trở về biệt thự, liếc mắt nhìn thím Lý đang quét phòng khách, hàng lông mày tuấn tú nhướng lên: “Bọn họ đâu rồi?”
Đương nhiên thím Lý biết bọn họ trong miệng anh là đang chỉ ai, liền đáp lời: “Trong phòng bếp.”
Quay người lại, đôi chân dài nhấc lên rảo bước đi vào trong phòng, bóng dáng hai mẹ con đang đưa lưng về phía anh đều ngồi xổm ở trên đất, không biết là đang bận làm cái gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Huyên Huyên quay đầu cười vui vẻ: “Chú ơi, cháu với mẹ đang ủ rượu nho, chú có muốn làm cùng không ạ?”
Thẩm Hoài Dương quét mắt nhìn bóng người vẫn luôn đưa lưng về phía anh, khẽ động đôi môi mỏng, manh theo ý chất vấn: “Rượu nho mẹ cháu ủ có thể uống được không?”
“Có thể uống chứ, mẹ nói là uống rất ngon.” Huyên Huyên tràn đầy lòng tin với mẹ mình, tuyệt đối tin tưởng: “Chú làm cùng đi ạ?”
Ánh mắt vẫn dừng ở trên người của cô gái ấy, thân thể không hề di chuyển một bước nào, bước chân di chuyển đi qua đó, giọng nói non nớt của Huyên Huyên mang đầy vẻ nhiệt tình, cầm lấy một chùm nho làm mẫu cho anh: “Đến đây, để cháu dạy chú, chú phải làm như thế này, như thế này, sau đó lại như thế này…”
Làm mẫu với một phong cách riêng như thế làm cho mặt mày Thẩm Hoài Dương không nhịn được mà hơi co rúm lại, kéo thân thể nhỏ bé vào trong ngực: “Con đến đây dạy ba.”
Cầm lấy một chùm nho đưa cho anh Huyên Huyên, nghiêm túc giống như là một giáo viên nhỏ: “Mẹ nói, không thể làm rách vỏ được, cũng không thể rửa mất cái thứ màu trắng.”
Nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ bên cạnh, lông mày Diệp Giai Nhi khẽ nhíu lại, bàn tay vẫn làm việc, không thèm ngẩng đầu.
Đợi đến lúc rửa xong một chậu nho, cô mới nâng mắt lên vô tình đảo qua, đã nhìn thấy nho trong tay hai người đã có rất nhiều quả bị rách vỏ, thậm chí là ngay cả nước nho cũng chảy ra.
Có vẻ như là ngại vậy chưa đủ, bàn tay trắng nõn của Huyên Huyên còn cầm lấy nước nho chảy ra sau đó trét lên trên mặt Thẩm Hoài Dương, xoa lên xoa xuống, cái miệng nhỏ còn nói: “Chứ đừng có cử động, để cháu massage cho chú.”
“Thím Lý cứ làm việc trước đi, để tôi đi dỗ con bé.” Cười nhẹ, nói xong, Diệp Giai Nhi liền đi đến đứng ngoài cửa phòng ngủ gõ nhẹ cửa phòng, cố ý đè giọng nói cho có vẻ ồm ồm: “Gấu bự, em là gấu nhỏ đây, đầu trọc đã đến rồi, mau cứu em với.”
Nhưng mà Huyên Huyên luôn nóng lòng chơi trò chơi này, giờ lại thờ ơ, hiển nhiên là cô bé tức giận lắm rồi.
“Huyên Huyên, con không mở cửa hả, bây giờ mẹ phải điều ủ rượu nho rồi con có muốn đi cùng với mẹ để giúp đỡ không nào?” Cô cố ý dụ dỗ, cô ngốc ấy.
Quả nhiên là một lúc sau, cửa phòng liền được mở ra thành một khe hở, cái đầu nhỏ của Huyên Huyên lộ ra từ trong khe cửa: “Ủ rượu nho ạ?”
“Đúng vậy, có muốn làm cùng không?” Điểm yếu của cô nhóc này là ở đây, đương nhiên cô bé rất rõ ràng, dù sao thì hiểu con không ai bằng mẹ.
“Muốn chứ.” Không kịp chờ đợi mà kéo cửa phòng ra, Huyên Huyên nhảy cẫng bước tới, mấy chuyện mới tức giận cũng hoàn toàn quên đi sạch sẽ: “Mẹ ơi, đi nhanh đi, chúng ta đi ủ rượu nho.”
Nói xong, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô bé nắm chặt tay Diệp Giai Nhi, làm như rất gấp gáp mà kéo cô ra bên ngoài.
Diệp Giai Nhi rất có kiên nhẫn dạy Huyên Huyên, để cô bé ngâm nho, sau đó hai người lại rửa nho cẩn thận từng li từng tí Huyên Huyên làm rất ra dáng.
Học tập mẹ.
Nhưng mới có sáu giờ mà Thẩm Hoài Dương đã trở về biệt thự, liếc mắt nhìn thím Lý đang quét phòng khách, hàng lông mày tuấn tú nhướng lên: “Bọn họ đâu rồi?”
Đương nhiên thím Lý biết bọn họ trong miệng anh là đang chỉ ai, liền đáp lời: “Trong phòng bếp.”
Quay người lại, đôi chân dài nhấc lên rảo bước đi vào trong phòng, bóng dáng hai mẹ con đang đưa lưng về phía anh đều ngồi xổm ở trên đất, không biết là đang bận làm cái gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Huyên Huyên quay đầu cười vui vẻ: “Chú ơi, cháu với mẹ đang ủ rượu nho, chú có muốn làm cùng không ạ?”
Thẩm Hoài Dương quét mắt nhìn bóng người vẫn luôn đưa lưng về phía anh, khẽ động đôi môi mỏng, manh theo ý chất vấn: “Rượu nho mẹ cháu ủ có thể uống được không?”
“Có thể uống chứ, mẹ nói là uống rất ngon.” Huyên Huyên tràn đầy lòng tin với mẹ mình, tuyệt đối tin tưởng: “Chú làm cùng đi ạ?”
Ánh mắt vẫn dừng ở trên người của cô gái ấy, thân thể không hề di chuyển một bước nào, bước chân di chuyển đi qua đó, giọng nói non nớt của Huyên Huyên mang đầy vẻ nhiệt tình, cầm lấy một chùm nho làm mẫu cho anh: “Đến đây, để cháu dạy chú, chú phải làm như thế này, như thế này, sau đó lại như thế này…”
Làm mẫu với một phong cách riêng như thế làm cho mặt mày Thẩm Hoài Dương không nhịn được mà hơi co rúm lại, kéo thân thể nhỏ bé vào trong ngực: “Con đến đây dạy ba.”
Cầm lấy một chùm nho đưa cho anh Huyên Huyên, nghiêm túc giống như là một giáo viên nhỏ: “Mẹ nói, không thể làm rách vỏ được, cũng không thể rửa mất cái thứ màu trắng.”
Nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ bên cạnh, lông mày Diệp Giai Nhi khẽ nhíu lại, bàn tay vẫn làm việc, không thèm ngẩng đầu.
Đợi đến lúc rửa xong một chậu nho, cô mới nâng mắt lên vô tình đảo qua, đã nhìn thấy nho trong tay hai người đã có rất nhiều quả bị rách vỏ, thậm chí là ngay cả nước nho cũng chảy ra.
Có vẻ như là ngại vậy chưa đủ, bàn tay trắng nõn của Huyên Huyên còn cầm lấy nước nho chảy ra sau đó trét lên trên mặt Thẩm Hoài Dương, xoa lên xoa xuống, cái miệng nhỏ còn nói: “Chứ đừng có cử động, để cháu massage cho chú.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.