Chương 48
Lam Linh Chi
31/12/2021
Cô cau mày có chút khó hiểu, vừa định nói thì người đó đã lên tiếng
trước: “Cô giáo Diệp, tôi là thư ký Trần, tổng giám đốc bảo tôi đưa cô
về căn hộ.”
Không có cách nào từ chối, Diệp Giai Nhi đành phải lên xe, trước tiên trở về nhà thu dọn một số đồ dùng hàng ngày và quần áo.
Sau đó, cô mới đến căn hộ cùng với Thư ký Trần.
Căn hộ lớn và sang trọng không có ai cả, cô kéo vali đứng trong phòng khách, thư ký Trần đã rời đi rồi.
Đứng ở đó, Diệp Giai Nhi hơi sững sờ và do dự, cô hơi mất tự nhiên và căng thẳng khi nghĩ đến hai người ở chung một phòng.
Nhưng nghĩ rằng kiểu gì cũng không thoát được, cô nghiến răng, xách vali bước vào phòng.
Quán bar Mị Sắc.
Tiếng nhạc sôi động chói tai, nam nữ tuỳ ý không ngừng lắc lư cơ thể trên sàn nhảy.
Bên trong phòng VIP.
Ánh mắt của Trần Vu Nhất và Quý Hướng Không luôn nhìn vào người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, không rời đi chút nào.
Áo vest tùy tiện đặt trên ghế sô pha, Thẩm Hoài Dương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo hơi xắn lên, cánh tay rắn chắc, đường nét đẹp đẽ.
Anh dùng bàn tay to bóp chặt ly rượu, cằm hơi nhếch lên, uống cạn ly rượu.
“Đệch, đây là rượu vodka Ba Lan đấy, nồng độ cồn cao tới chín mươi sáu độ. Sao cậu ấy còn chưa say đến mức nằm bò ra chứ?” Trần Vu Nhất sờ cằm.
“So với câu hỏi đó, tôi càng tò mò về việc sao cậu ấy lại ở bên cô giáo Diệp, đồng thời còn kết hôn nữa!” Quý Hướng Không nhún vai, cảm thấy kỳ lạ.
“Tuy rằng tôi cũng tò mò về vấn đề này, nhưng tò mò muốn chết hơn là hôm nay là đêm động phòng lại đến đây uống rượu, chẳng lẽ nhớ đến người cô kia sao?”
Như có như không, ly rượu trong tay Thẩm Hoài Dương hơi ngừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi, sau đó lại khôi phục bình thường, như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng Quý Hướng Không tinh mắt bắt được, đẩy nhẹ vào vai Trần Vu Nhất, thấp giọng: “Cậu cứ nhất định phải lao đầu vào họng súng à?”
Ho nhẹ một tiếng, Trần Vu Nhất nhận ra điều gì đó và dừng chủ đề ngay lập tức.
Một giờ sáng.
Diệp Giai Nhi vẫn ngồi trên ghế sô pha chưa ngủ, có lẽ là do thay đổi môi trường nên nhất thời có chút khó chợp mắt.
Mà Thẩm Hoài Dương vẫn chưa về… Cô khẽ cau mày, trong lòng cô không nói ra được là cảm giác gì.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, cô kinh ngạc bật dậy khỏi ghế sô pha.
Ai sẽ đến muộn như vậy chứ? Lẽ nào là Thẩm Hoài Dương?
Cô bước tới và mở cửa ra, liền nhìn thấy Quý Hướng Không và Trần Vu Nhất đang đứng bên cạnh.
Còn Thẩm Hoài Dương thì đứng ở giữa, được hai người dìu, tóc anh hơi rũ xuống, rõ ràng là đang say rượu rồi.
“Cô giáo Diệp đã lâu không gặp.” Trần Vu Nhất cười hì hì: “Cậu chủ Thẩm vừa mới kết thúc buổi tiệc xã giao, uống hơi nhiều.”
Quý Hướng Không phụ họa nói: “Vừa hay chúng tôi ở đó nên đưa cậu ấy về.”
Diệp Giai Nhi tiếng chị dâu làm cho bị sốc, ngây người nhìn hai người dìu Thẩm Hoài Dương lên chiếc giường trong phòng, rồi lại bước ra ngoài.
Không có cách nào từ chối, Diệp Giai Nhi đành phải lên xe, trước tiên trở về nhà thu dọn một số đồ dùng hàng ngày và quần áo.
Sau đó, cô mới đến căn hộ cùng với Thư ký Trần.
Căn hộ lớn và sang trọng không có ai cả, cô kéo vali đứng trong phòng khách, thư ký Trần đã rời đi rồi.
Đứng ở đó, Diệp Giai Nhi hơi sững sờ và do dự, cô hơi mất tự nhiên và căng thẳng khi nghĩ đến hai người ở chung một phòng.
Nhưng nghĩ rằng kiểu gì cũng không thoát được, cô nghiến răng, xách vali bước vào phòng.
Quán bar Mị Sắc.
Tiếng nhạc sôi động chói tai, nam nữ tuỳ ý không ngừng lắc lư cơ thể trên sàn nhảy.
Bên trong phòng VIP.
Ánh mắt của Trần Vu Nhất và Quý Hướng Không luôn nhìn vào người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, không rời đi chút nào.
Áo vest tùy tiện đặt trên ghế sô pha, Thẩm Hoài Dương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo hơi xắn lên, cánh tay rắn chắc, đường nét đẹp đẽ.
Anh dùng bàn tay to bóp chặt ly rượu, cằm hơi nhếch lên, uống cạn ly rượu.
“Đệch, đây là rượu vodka Ba Lan đấy, nồng độ cồn cao tới chín mươi sáu độ. Sao cậu ấy còn chưa say đến mức nằm bò ra chứ?” Trần Vu Nhất sờ cằm.
“So với câu hỏi đó, tôi càng tò mò về việc sao cậu ấy lại ở bên cô giáo Diệp, đồng thời còn kết hôn nữa!” Quý Hướng Không nhún vai, cảm thấy kỳ lạ.
“Tuy rằng tôi cũng tò mò về vấn đề này, nhưng tò mò muốn chết hơn là hôm nay là đêm động phòng lại đến đây uống rượu, chẳng lẽ nhớ đến người cô kia sao?”
Như có như không, ly rượu trong tay Thẩm Hoài Dương hơi ngừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi, sau đó lại khôi phục bình thường, như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng Quý Hướng Không tinh mắt bắt được, đẩy nhẹ vào vai Trần Vu Nhất, thấp giọng: “Cậu cứ nhất định phải lao đầu vào họng súng à?”
Ho nhẹ một tiếng, Trần Vu Nhất nhận ra điều gì đó và dừng chủ đề ngay lập tức.
Một giờ sáng.
Diệp Giai Nhi vẫn ngồi trên ghế sô pha chưa ngủ, có lẽ là do thay đổi môi trường nên nhất thời có chút khó chợp mắt.
Mà Thẩm Hoài Dương vẫn chưa về… Cô khẽ cau mày, trong lòng cô không nói ra được là cảm giác gì.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, cô kinh ngạc bật dậy khỏi ghế sô pha.
Ai sẽ đến muộn như vậy chứ? Lẽ nào là Thẩm Hoài Dương?
Cô bước tới và mở cửa ra, liền nhìn thấy Quý Hướng Không và Trần Vu Nhất đang đứng bên cạnh.
Còn Thẩm Hoài Dương thì đứng ở giữa, được hai người dìu, tóc anh hơi rũ xuống, rõ ràng là đang say rượu rồi.
“Cô giáo Diệp đã lâu không gặp.” Trần Vu Nhất cười hì hì: “Cậu chủ Thẩm vừa mới kết thúc buổi tiệc xã giao, uống hơi nhiều.”
Quý Hướng Không phụ họa nói: “Vừa hay chúng tôi ở đó nên đưa cậu ấy về.”
Diệp Giai Nhi tiếng chị dâu làm cho bị sốc, ngây người nhìn hai người dìu Thẩm Hoài Dương lên chiếc giường trong phòng, rồi lại bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.