Chương 550
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 550
Tiếp theo đó điện thoại di động lại vang lên, cô nhận điện thoại, là của Quách Mỹ Ngọc gọi tới, nói với cô là đã gửi thiệp cưới hết rồi, còn đặt khách sạn tổ chức tiệc xong xuôi, thời gian thay đổi một lần nữa, là mười ngày sau.
Căn nhà của Điền Quốc Gia ở thành phố S đã được sắp xếp đâu vào đấy, cái nào nên mua đều đã mua xong rồi, không thiếu thứ gì, vài ngày nữa bọn họ tìm thời gian rảnh rồi về thành phố S.
Nghe thấy Quách Mỹ Ngọc thông báo thời gian, trái tim của Diệp Giai Nhi lại nhảy liên hồi, cô không nghĩ tới thời gian lại đổi sớm như vậy.
“Con người Quốc Gia tốt như thế, con có thể kết hôn với thằng bé mẹ cũng yên tâm rồi, chuyện mẹ lo lắng nhất cuối cùng cũng đã được giải quyết.”
Quách Mỹ Ngọc lại thở dài một hơi: “Con phải cố gắng quan tâm đến chân của Quốc Gia, mua xương nấu canh cho thằng bé uống, có nghe chưa vậy?”
“Con nghe rồi, ai mà không biết thì còn tưởng Quốc Gia mới là con của mẹ đó.” Diệp Giai Nhi cười cười, giận dỗi mở miệng nói: “Không có chuyện gì thì con cúp điện thoại nha mẹ.”
“Giai Nhi, mẹ lại dặn dò con thêm một câu. Quốc Gia thật lòng đối xử tốt với con, nếu như con làm ra chuyện gì, con xem xem con có thể xứng với Quốc Gia hay không. Còn nữa, ba và mẹ tuyệt đối sẽ đứng về phía Quốc Gia, có biết chưa?”
“Biết rồi.” Cô kéo dài âm thanh, gật đầu.
Cúp điện thoại, Diệp Giai Nhi rót một ly nước ấm ngồi trước cửa sổ uống từng hớp nhỏ, ánh trăng nhàn nhạt, không khí có hơi lạnh.
Đây chính là con đường mà cô đã lựa chọn, đã đưa ra quyết định, với lại mẹ và ba đã dặn đi dặn lại nhiều lần rằng cô phải đối xử tốt với Quốc Gia, lúc này đã không còn đường lui.
Cũng không biết uống liên tục mấy ly nước ấm, cô cứ ngồi ở đó, Huyên Huyên gọi cô mấy tiếng mà cô cũng đều không nghe thấy, thẳng cho đến khi thân thể nhỏ bé của bé leo lên trên lưng, nhẹ nhàng lắc lư, rốt cuộc cô mới lấy lại tinh thần, ôm chầm lấy Huyên Huyên rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Giai Nhi vẫn dậy rất sớm, Điền Quốc Gia đã sửa soạn xong xuôi, Huyên Huyên cũng hiếm khi dậy sớm, tinh thần sảng khoái la hét muốn đi mặc áo cưới, con nít luôn luôn thích náo nhiệt.
Sau đó, ba người liền rời khỏi, đi đến tiệm áo cưới.
Điền Quốc Gia và Diệp Giai Nhi đi chọn áo cưới, Huyên Huyên cầm túi xách ngồi ở trên ghế sofa uống nước trái cây, cái miệng nhỏ bị dính nước trái cây.
Lúc này, điện thoại di động liền vang lên, bàn tay nhỏ trắng nõn của cô bé lục tìm điện thoại trong túi, không biết chữ, cứ bấm lung tung vào điện thoại: “Tìm mẹ cháu có chuyện gì vậy ạ? Mẹ của cháu bận rộn nhiều việc, không có thời gian nghe máy.”
“Mẹ của con đang bận làm gì?” Giọng nói trầm thấp xuyên qua điện thoại di động, Thẩm Hoài Dương nhíu mày.
“Là chú ạ.” Trong giọng nói trẻ con của Huyên Huyên tràn đầy phấn khởi: “Mẹ của cháu đang đi thử áo cưới, cháu cũng muốn mặc áo cưới, mặc đồ trắng ấy.”
Cụp một phát, Thẩm Hoài Dương liền cúp máy, trên gương mặt đẹp trai đầy vẻ lo lắng, khí tức toàn thân trên dưới lạnh đến nỗi như muốn đông cứng người khác.
Nhìn bóng lưng biến mất, Thẩm Hải Băng nằm ở trên giường chậm rãi mở đôi mắt sưng đỏ ra, đứng dậy đi rửa mặt.
Cô ta đã chờ đợi bốn năm, không phải chờ đợi một kết quả như thế, cô ta không thể từ bỏ, cô ta không cam lòng, không công bằng.
Tiếp theo đó điện thoại di động lại vang lên, cô nhận điện thoại, là của Quách Mỹ Ngọc gọi tới, nói với cô là đã gửi thiệp cưới hết rồi, còn đặt khách sạn tổ chức tiệc xong xuôi, thời gian thay đổi một lần nữa, là mười ngày sau.
Căn nhà của Điền Quốc Gia ở thành phố S đã được sắp xếp đâu vào đấy, cái nào nên mua đều đã mua xong rồi, không thiếu thứ gì, vài ngày nữa bọn họ tìm thời gian rảnh rồi về thành phố S.
Nghe thấy Quách Mỹ Ngọc thông báo thời gian, trái tim của Diệp Giai Nhi lại nhảy liên hồi, cô không nghĩ tới thời gian lại đổi sớm như vậy.
“Con người Quốc Gia tốt như thế, con có thể kết hôn với thằng bé mẹ cũng yên tâm rồi, chuyện mẹ lo lắng nhất cuối cùng cũng đã được giải quyết.”
Quách Mỹ Ngọc lại thở dài một hơi: “Con phải cố gắng quan tâm đến chân của Quốc Gia, mua xương nấu canh cho thằng bé uống, có nghe chưa vậy?”
“Con nghe rồi, ai mà không biết thì còn tưởng Quốc Gia mới là con của mẹ đó.” Diệp Giai Nhi cười cười, giận dỗi mở miệng nói: “Không có chuyện gì thì con cúp điện thoại nha mẹ.”
“Giai Nhi, mẹ lại dặn dò con thêm một câu. Quốc Gia thật lòng đối xử tốt với con, nếu như con làm ra chuyện gì, con xem xem con có thể xứng với Quốc Gia hay không. Còn nữa, ba và mẹ tuyệt đối sẽ đứng về phía Quốc Gia, có biết chưa?”
“Biết rồi.” Cô kéo dài âm thanh, gật đầu.
Cúp điện thoại, Diệp Giai Nhi rót một ly nước ấm ngồi trước cửa sổ uống từng hớp nhỏ, ánh trăng nhàn nhạt, không khí có hơi lạnh.
Đây chính là con đường mà cô đã lựa chọn, đã đưa ra quyết định, với lại mẹ và ba đã dặn đi dặn lại nhiều lần rằng cô phải đối xử tốt với Quốc Gia, lúc này đã không còn đường lui.
Cũng không biết uống liên tục mấy ly nước ấm, cô cứ ngồi ở đó, Huyên Huyên gọi cô mấy tiếng mà cô cũng đều không nghe thấy, thẳng cho đến khi thân thể nhỏ bé của bé leo lên trên lưng, nhẹ nhàng lắc lư, rốt cuộc cô mới lấy lại tinh thần, ôm chầm lấy Huyên Huyên rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Giai Nhi vẫn dậy rất sớm, Điền Quốc Gia đã sửa soạn xong xuôi, Huyên Huyên cũng hiếm khi dậy sớm, tinh thần sảng khoái la hét muốn đi mặc áo cưới, con nít luôn luôn thích náo nhiệt.
Sau đó, ba người liền rời khỏi, đi đến tiệm áo cưới.
Điền Quốc Gia và Diệp Giai Nhi đi chọn áo cưới, Huyên Huyên cầm túi xách ngồi ở trên ghế sofa uống nước trái cây, cái miệng nhỏ bị dính nước trái cây.
Lúc này, điện thoại di động liền vang lên, bàn tay nhỏ trắng nõn của cô bé lục tìm điện thoại trong túi, không biết chữ, cứ bấm lung tung vào điện thoại: “Tìm mẹ cháu có chuyện gì vậy ạ? Mẹ của cháu bận rộn nhiều việc, không có thời gian nghe máy.”
“Mẹ của con đang bận làm gì?” Giọng nói trầm thấp xuyên qua điện thoại di động, Thẩm Hoài Dương nhíu mày.
“Là chú ạ.” Trong giọng nói trẻ con của Huyên Huyên tràn đầy phấn khởi: “Mẹ của cháu đang đi thử áo cưới, cháu cũng muốn mặc áo cưới, mặc đồ trắng ấy.”
Cụp một phát, Thẩm Hoài Dương liền cúp máy, trên gương mặt đẹp trai đầy vẻ lo lắng, khí tức toàn thân trên dưới lạnh đến nỗi như muốn đông cứng người khác.
Nhìn bóng lưng biến mất, Thẩm Hải Băng nằm ở trên giường chậm rãi mở đôi mắt sưng đỏ ra, đứng dậy đi rửa mặt.
Cô ta đã chờ đợi bốn năm, không phải chờ đợi một kết quả như thế, cô ta không thể từ bỏ, cô ta không cam lòng, không công bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.