Chương 574
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 574
“Anh đàng hoàng hơn được không?” Diệp Giai Nhi nhéo nhéo cánh tay anh.
“Sao lại không đàng hoàng? Khen bạn gái mình mà còn cần phải thiên thời, địa lợi, nhân hoà à?” Anh cầm ngón tay thon dài xinh đẹp của cô tùy ý chơi đùa trong lòng bàn tay, mềm mại đến nỗi làm cho anh không nỡ buông tay.
“Được rồi, chúng ta nói chuyện gần như xong rồi, đã đến lúc tôi phải đi.” Điền Quốc Gia thu hồi ánh mắt, sức mạnh của tình yêu không thể coi thường.
Diệp Giai Nhi lập tức nói: “Em tiễn anh đi, với hai ngày nữa đi Mỹ, em nhất định sẽ đi!”
Thẩm Hoài Dương liếc cô một cái, thốt ra ba chữ: “Anh cũng đi…”
Véo lòng bàn tay anh, cô cau mày: “Anh đừng có phá, mình em đi là được rồi, với lại anh đi cũng để làm gì đâu.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương không vui nữa, nghe giọng nói của cô, tại sao lại cảm thấy chán ghét anh như vậy?
“Anh có thể đẩy xe lăn …” Anh nhìn cô chằm chằm.
“…” Lông mày Diệp Giai Nhi không khỏi giật giật, đẩy xe lăn ai mà chẳng làm được, Huyên Huyên mới hơn ba tuổi đã có thể đẩy xe lăn, anh tự hào về cái gì?
Sau đó, Điền Quốc Gia cũng không ở lại, Thẩm Hoài Dương đã sắp xếp cho anh sự chăm sóc đặc biệt để lo cho anh ăn uống, sinh hoạt và đi lại.
Nghĩ đến Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy, Diệp Giai Nhi vẫn không yên lòng: “Hôm nay anh đi làm trước đi, em cũng phải về nhà thu dọn cái mớ hỗn độn ở nhà nữa.”
“Em vội đuổi anh đi như vậy à?” Anh nhướng mày, hiển nhiên có chút không vui.
“Không phải, nhà em như nào anh cũng thấy rồi. Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây, hôm khác lại liên lạc.” Diệp Giai Nhi còn đang suy nghĩ không biết nên giải thích với ba mẹ như thế nào khi trở về.
Thẩm Hoài Dương liếc cô một cái, đưa lòng bàn tay to ra trước mặt cô: “Điện thoại di động.”
Mặc dù rất khó hiểu, nhưng Diệp Giai Nhi vẫn đưa điện thoại cho anh, nhìn thấy ngón tay thon dài của anh lướt nhanh tìm số của mình, sau đó nhanh chóng nhập vào hai chữ Anh yêu.
Khẽ cúi người về phía trước, Diệp Giai Nhi không nhịn nổi ho hai tiếng khi nhìn thấy hai chữ anh gõ vào, sau đó một cơn ớn lạnh xuất hiện trên lưng cô.
Khóe mắt anh liếc nhìn cô một cái, dường như cảm thấy được hai chữ này vẫn chưa vừa ý, nghĩ ngợi rồi lại đổi thành Hoài Dương.
Diệp Giai Nhi cảm thấy cũng chẳng khác nhau lắm, nhưng người đàn ông này vẫn không hài lòng, cho rằng nó giống như xưng hô giữa bạn bè, lại xóa đi, suy nghĩ một chút rồi đổi thành “Chồng yêu”, sau đó mới mỉm cười hài lòng…
Anh chưa bao giờ thấy hai chữ này thuận mắt đến thế, vừa nhìn đã cảm thấy tâm trạng tốt hẳn rồi.
Cảm giác hài lòng này không thể diễn tả thành lời được, ngay cả khi công ty ký được đơn hàng mấy trăm triệu, thì thành quả và sự hài lòng do nó mang lại cũng không thể khiến anh hạnh phúc cả về thể chất lẫn tinh thần như lúc này.
Diệp Giai Nhi sửng sốt một chút, cô thật sự bị hành động này của anh làm cho kinh ngạc, anh hoàn toàn không giống một người đàn ông sẽ làm chuyện như vậy.
Ngón tay mảnh khảnh của anh tiếp tục lướt xuống, ánh mắt tập trung và nghiêm túc, cô khó hiểu nhìn anh chằm chằm, không hiểu anh vẫn đang lướt cái gì.
Cuối cùng khi ngón tay anh chạm vào hai chữ “Quốc Gia” thì dừng lại, Thẩm Hoài Dương khẽ liếc cô một cái, liền ngay tại chỗ đổi thành “Điền Quốc Gia”.
“Anh đàng hoàng hơn được không?” Diệp Giai Nhi nhéo nhéo cánh tay anh.
“Sao lại không đàng hoàng? Khen bạn gái mình mà còn cần phải thiên thời, địa lợi, nhân hoà à?” Anh cầm ngón tay thon dài xinh đẹp của cô tùy ý chơi đùa trong lòng bàn tay, mềm mại đến nỗi làm cho anh không nỡ buông tay.
“Được rồi, chúng ta nói chuyện gần như xong rồi, đã đến lúc tôi phải đi.” Điền Quốc Gia thu hồi ánh mắt, sức mạnh của tình yêu không thể coi thường.
Diệp Giai Nhi lập tức nói: “Em tiễn anh đi, với hai ngày nữa đi Mỹ, em nhất định sẽ đi!”
Thẩm Hoài Dương liếc cô một cái, thốt ra ba chữ: “Anh cũng đi…”
Véo lòng bàn tay anh, cô cau mày: “Anh đừng có phá, mình em đi là được rồi, với lại anh đi cũng để làm gì đâu.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương không vui nữa, nghe giọng nói của cô, tại sao lại cảm thấy chán ghét anh như vậy?
“Anh có thể đẩy xe lăn …” Anh nhìn cô chằm chằm.
“…” Lông mày Diệp Giai Nhi không khỏi giật giật, đẩy xe lăn ai mà chẳng làm được, Huyên Huyên mới hơn ba tuổi đã có thể đẩy xe lăn, anh tự hào về cái gì?
Sau đó, Điền Quốc Gia cũng không ở lại, Thẩm Hoài Dương đã sắp xếp cho anh sự chăm sóc đặc biệt để lo cho anh ăn uống, sinh hoạt và đi lại.
Nghĩ đến Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy, Diệp Giai Nhi vẫn không yên lòng: “Hôm nay anh đi làm trước đi, em cũng phải về nhà thu dọn cái mớ hỗn độn ở nhà nữa.”
“Em vội đuổi anh đi như vậy à?” Anh nhướng mày, hiển nhiên có chút không vui.
“Không phải, nhà em như nào anh cũng thấy rồi. Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây, hôm khác lại liên lạc.” Diệp Giai Nhi còn đang suy nghĩ không biết nên giải thích với ba mẹ như thế nào khi trở về.
Thẩm Hoài Dương liếc cô một cái, đưa lòng bàn tay to ra trước mặt cô: “Điện thoại di động.”
Mặc dù rất khó hiểu, nhưng Diệp Giai Nhi vẫn đưa điện thoại cho anh, nhìn thấy ngón tay thon dài của anh lướt nhanh tìm số của mình, sau đó nhanh chóng nhập vào hai chữ Anh yêu.
Khẽ cúi người về phía trước, Diệp Giai Nhi không nhịn nổi ho hai tiếng khi nhìn thấy hai chữ anh gõ vào, sau đó một cơn ớn lạnh xuất hiện trên lưng cô.
Khóe mắt anh liếc nhìn cô một cái, dường như cảm thấy được hai chữ này vẫn chưa vừa ý, nghĩ ngợi rồi lại đổi thành Hoài Dương.
Diệp Giai Nhi cảm thấy cũng chẳng khác nhau lắm, nhưng người đàn ông này vẫn không hài lòng, cho rằng nó giống như xưng hô giữa bạn bè, lại xóa đi, suy nghĩ một chút rồi đổi thành “Chồng yêu”, sau đó mới mỉm cười hài lòng…
Anh chưa bao giờ thấy hai chữ này thuận mắt đến thế, vừa nhìn đã cảm thấy tâm trạng tốt hẳn rồi.
Cảm giác hài lòng này không thể diễn tả thành lời được, ngay cả khi công ty ký được đơn hàng mấy trăm triệu, thì thành quả và sự hài lòng do nó mang lại cũng không thể khiến anh hạnh phúc cả về thể chất lẫn tinh thần như lúc này.
Diệp Giai Nhi sửng sốt một chút, cô thật sự bị hành động này của anh làm cho kinh ngạc, anh hoàn toàn không giống một người đàn ông sẽ làm chuyện như vậy.
Ngón tay mảnh khảnh của anh tiếp tục lướt xuống, ánh mắt tập trung và nghiêm túc, cô khó hiểu nhìn anh chằm chằm, không hiểu anh vẫn đang lướt cái gì.
Cuối cùng khi ngón tay anh chạm vào hai chữ “Quốc Gia” thì dừng lại, Thẩm Hoài Dương khẽ liếc cô một cái, liền ngay tại chỗ đổi thành “Điền Quốc Gia”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.