Chương 578
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 578
Quý Hướng Không đành phải đứng dậy, lắc đầu, nhấp một ngụm rượu: “Cũng không biết sau khi về nhà thì chiến tranh lạnh trong nhà đã ngưng chưa.”
“Không phải là Trần Diễm An lại cãi nhau với mẹ của cậu nữa chứ?”
“Ừm, cô ấy không cãi mẹ tôi. Căn bản là sau khi chịu đựng từ chỗ mẹ tôi, thì cô ấy sẽ trút giận lên người tôi. Bây giờ tôi chỉ như cái bao cát thôi, hức hức, cuộc sống này khổ quá mà…”
Thẩm Hoài Dương không muốn nghe những bùi ngùi về cuộc sống của anh ta, vì vậy anh yêu cầu hai người ra khỏi căn hộ.
“Làm một ly không?” Quý Hướng Không huých vào vai Trần Vu Nhất. Trần Vu Nhất ngẩng đầu lên, nheo đôi mắt đào hoa lười biếng: “Cậu về làm bao cát của vợ cậu đi, tôi còn có chỗ để đi.”
Quý Hướng Không nói đùa: “Kim ốc tàng kiều?”
Sắc mặt của Trần Vu Nhất dường như có chút thay đổi, nhưng chỉ cần một giây sau liền không nhìn thấy gì nữa cả, vả lại Quý Hương Không cũng không thèm để ý.
“Giấu cái đầu cậu, về nhanh đi, tôi đi đây…”
……
Hai ngày sau.
Cô không mua được vé máy bay cùng chuyến bay với Quốc Gia, mà là chuyến bay vào buổi trưa, một tay cô dắt Huyên Huyên, tay kia thì kéo vali.
Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy cũng đến để tiễn họ lên máy bay, ông bà không ngừng lo lắng rằng sau khi Huyên Huyên đến Mỹ sẽ không quen khí hậu.
Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy vô lực cùng đau đầu, bây giờ còn chưa sang Mỹ mà họ đã lo lắng thế này rồi.
“Tóm lại là, nếu Huyên Huyên cảm thấy không thoải mái, thì con có thể đưa Huyên Huyên trở về trước, sau đó tự mình trở về đi, nghe rõ chưa?” Quánh Mỹ Ngọc lo lắng căn dặn: “Không được vì tiết kiệm tiền vé máy bay mà làm cháu mẹ phải chịu khổ.”
“Vâng vâng vâng, con hiểu rồi!” Diệp Giai Nhi nhanh chóng đáp lời, nghe xong những lời này, lỗ tai sắp chai ra rồi.
Họ ôm Huyên Huyên rất lâu, tận đến khi máy bay sắp đến giờ cất cánh hai người mới rời đi.
Khi thông báo lên máy bay được phát ra, Diệp Giai Nhi quay người định dẫn Huyên Huyên đi về phía trước, nhưng đột ngột bị một lực kéo mạnh, sau đó bị đẩy vào cây cột, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hôn môi.
Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt tròn xoe, khẽ cắn ngón tay út, ngượng ngùng che mắt.
Như thể hôn thế nào cũng không đủ, Thẩm Hoài Dương đè chặt cô vào cây cột, muốn nếm thử hương vị ngọt ngào của cô.
Hành khách xung quanh qua qua lại lại, nhìn thấy cảnh này thì ào ào dán mắt vào.
Diệp Giai Nhi tỉnh táo lại, giãy dụa vỗ vỗ ngực của anh, hai má có chút ửng hồng: “Anh thật là, trước mặt nhiều người như vậy, Huyên Huyên còn ở đây, ba mẹ còn chưa đi xa, anh mau đứng dậy.”
Anh chỉ lùi lại, nhưng vẫn không buông cô ra, đặt hai tay vòng hai bên người Diệp Giai Nhi, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, như muốn nhìn thấu toàn thân cô vậy.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Giai Nhi có chút đỏ mặt, nhíu mày, trong lời nói còn có chút tức giận: “Anh có thể đừng nhìn em chằm chằm như vậy được không? Nhìn tới nỗi em phải tìm cái lỗ chui xuống đất rồi.”
Đôi mắt sâu thẳm như màu mực, lấp lánh sáng ngời, mỉm cười, thân hình cao lớn của Thẩm Hoài Dương khẽ cúi xuống cắn môi cô.
Quý Hướng Không đành phải đứng dậy, lắc đầu, nhấp một ngụm rượu: “Cũng không biết sau khi về nhà thì chiến tranh lạnh trong nhà đã ngưng chưa.”
“Không phải là Trần Diễm An lại cãi nhau với mẹ của cậu nữa chứ?”
“Ừm, cô ấy không cãi mẹ tôi. Căn bản là sau khi chịu đựng từ chỗ mẹ tôi, thì cô ấy sẽ trút giận lên người tôi. Bây giờ tôi chỉ như cái bao cát thôi, hức hức, cuộc sống này khổ quá mà…”
Thẩm Hoài Dương không muốn nghe những bùi ngùi về cuộc sống của anh ta, vì vậy anh yêu cầu hai người ra khỏi căn hộ.
“Làm một ly không?” Quý Hướng Không huých vào vai Trần Vu Nhất. Trần Vu Nhất ngẩng đầu lên, nheo đôi mắt đào hoa lười biếng: “Cậu về làm bao cát của vợ cậu đi, tôi còn có chỗ để đi.”
Quý Hướng Không nói đùa: “Kim ốc tàng kiều?”
Sắc mặt của Trần Vu Nhất dường như có chút thay đổi, nhưng chỉ cần một giây sau liền không nhìn thấy gì nữa cả, vả lại Quý Hương Không cũng không thèm để ý.
“Giấu cái đầu cậu, về nhanh đi, tôi đi đây…”
……
Hai ngày sau.
Cô không mua được vé máy bay cùng chuyến bay với Quốc Gia, mà là chuyến bay vào buổi trưa, một tay cô dắt Huyên Huyên, tay kia thì kéo vali.
Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy cũng đến để tiễn họ lên máy bay, ông bà không ngừng lo lắng rằng sau khi Huyên Huyên đến Mỹ sẽ không quen khí hậu.
Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy vô lực cùng đau đầu, bây giờ còn chưa sang Mỹ mà họ đã lo lắng thế này rồi.
“Tóm lại là, nếu Huyên Huyên cảm thấy không thoải mái, thì con có thể đưa Huyên Huyên trở về trước, sau đó tự mình trở về đi, nghe rõ chưa?” Quánh Mỹ Ngọc lo lắng căn dặn: “Không được vì tiết kiệm tiền vé máy bay mà làm cháu mẹ phải chịu khổ.”
“Vâng vâng vâng, con hiểu rồi!” Diệp Giai Nhi nhanh chóng đáp lời, nghe xong những lời này, lỗ tai sắp chai ra rồi.
Họ ôm Huyên Huyên rất lâu, tận đến khi máy bay sắp đến giờ cất cánh hai người mới rời đi.
Khi thông báo lên máy bay được phát ra, Diệp Giai Nhi quay người định dẫn Huyên Huyên đi về phía trước, nhưng đột ngột bị một lực kéo mạnh, sau đó bị đẩy vào cây cột, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hôn môi.
Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt tròn xoe, khẽ cắn ngón tay út, ngượng ngùng che mắt.
Như thể hôn thế nào cũng không đủ, Thẩm Hoài Dương đè chặt cô vào cây cột, muốn nếm thử hương vị ngọt ngào của cô.
Hành khách xung quanh qua qua lại lại, nhìn thấy cảnh này thì ào ào dán mắt vào.
Diệp Giai Nhi tỉnh táo lại, giãy dụa vỗ vỗ ngực của anh, hai má có chút ửng hồng: “Anh thật là, trước mặt nhiều người như vậy, Huyên Huyên còn ở đây, ba mẹ còn chưa đi xa, anh mau đứng dậy.”
Anh chỉ lùi lại, nhưng vẫn không buông cô ra, đặt hai tay vòng hai bên người Diệp Giai Nhi, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, như muốn nhìn thấu toàn thân cô vậy.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Giai Nhi có chút đỏ mặt, nhíu mày, trong lời nói còn có chút tức giận: “Anh có thể đừng nhìn em chằm chằm như vậy được không? Nhìn tới nỗi em phải tìm cái lỗ chui xuống đất rồi.”
Đôi mắt sâu thẳm như màu mực, lấp lánh sáng ngời, mỉm cười, thân hình cao lớn của Thẩm Hoài Dương khẽ cúi xuống cắn môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.