Chương 585
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 585
“Anh nhớ em…”
“Này!” Hai má Diệp Giai Nhi bỗng nóng lên: “Trước kia anh cũng mặt dày như vậy sao?”
“Không có, tất cả đều thay đổi sau khi yêu em, tất cả là nhờ em…” Anh cười khẽ.
Cô không nhịn được cười: “Em cũng có loại bản lĩnh này sao, vậy để em xem xem khi nào mặt anh dày như bức tường thành, khi đó chứng minh em dạy dỗ tốt.”
“Lắm trò, mau đi ngủ đi, đợi em tắt đèn anh sẽ đi.” Anh nói chuyện rất dịu dàng.
“Anh đang ở dưới tiểu khu hả?” Diệp Giai Nhi cau mày đi tới bên cửa sổ, vươn tay kéo rèm cửa ra.
Người đàn ông đứng dưới cửa sổ, tay cầm điện thoại, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng có thể nhìn thấy dáng người tao nhã, dáng đứng đầy tùy ý và lười biếng.
Đã khuya rồi, ngoài Thẩm Hoài Dương ra thì còn có thể là ai được?
“Khuya rồi mà anh đứng dưới tiểu khu nhà em làm gì?”
“Anh nhớ em, muốn tới gặp em…”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Giai Nhi ngọt như rót mật, cô nói: “Đã muộn như vậy rồi, lát nữa anh về thế nào?”
“Xe mang đi sửa chữa rồi, lát nữa anh bắt taxi về chung cư, đừng đứng ở cửa sổ nữa, vào nằm đi.”
“Từ đây đến chung cư của anh phải mất một tiếng đồng hồ, đã khuya rồi, chỗ này rất khó bắt taxi.”
Người đàn ông ngẩng đầu tao nhã cắt ngang lời cô, âm thanh trầm thấp đầy mê hoặc: “Vậy em muốn mời anh vào nhà em sao…”
Trái tim Diệp Giai Nhi đập loạn xạ theo từng lời anh nói, cô thậm chí còn nghe thấy rõ tiếng tim mình đập: “Đừng quậy nữa, đã muộn rồi.”
“Ở đây không bắt được taxi, chẳng lẽ em nhẫn tâm để anh đi bộ về chung cư?”
“Không phải còn có trợ lý Trần đó sao?” Cô sẽ không tin lời anh nói, tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị mà không có xe sao?
“Trợ lý Trần lúc này cũng đã ngủ rồi, chẳng lẽ bởi vì chuyện cá nhân mà gọi cậu ta dậy sao, hửm?” Anh nhấn mạnh âm cuối, rõ ràng là không hài lòng.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không khỏi nhướng mày: “Từ lúc nào mà anh quan tâm đến nhân viên của mình có như vậy hả?”
“Anh luôn quan tâm nhân viên, ân cần hỏi han, chăm sóc chu đáo, em không biết sao?” Anh tiếp lời cô, được đằng chân lên đằng đầu.
“…” Anh có thể bớt tự luyến một chút được không hả?
Giọng nói trầm ấm dịu dàng của Thẩm Hoài Dương lại vang lên: “Cho anh vào nhà đi em, chỉ một chút thôi, ngoan…”
Không thể chịu nổi, tim cô lại bắt đầu đập nhanh, Diệp Giai Nhi thực sự bị mê hoặc, tim cô như mềm nhũn.
“Anh sẽ đi nhẹ nhàng và không làm phiền bọn họ, em yên tâm, anh lên nhanh lắm, được không?”
Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Anh chờ một chút.”
Nói xong, Diệp Giai Nhi tay chân nhẹ nhàng đi ra phòng khách, lúc mở cửa nhà thì bất ngờ nhìn thấy bóng dáng cao lớn trước mặt khiến cô sợ tới mức suýt nữa hét lên.
Động tác của Thẩm Hoài Dương còn nhanh hơn cô, anh vươn cánh tay dài ra ôm cô vào lòng rồi lấy tay che miệng cô lại, phả hơi nóng hổi lên cổ cô: “Suỵt.”
Nhịp thở đã ổn định nhưng tim vẫn còn đập nhanh, cô vỗ vỗ ngực anh, không yên tâm dặn dò một lần nữa: “Cẩn thận, đừng phát ra tiếng động.”
“Anh nhớ em…”
“Này!” Hai má Diệp Giai Nhi bỗng nóng lên: “Trước kia anh cũng mặt dày như vậy sao?”
“Không có, tất cả đều thay đổi sau khi yêu em, tất cả là nhờ em…” Anh cười khẽ.
Cô không nhịn được cười: “Em cũng có loại bản lĩnh này sao, vậy để em xem xem khi nào mặt anh dày như bức tường thành, khi đó chứng minh em dạy dỗ tốt.”
“Lắm trò, mau đi ngủ đi, đợi em tắt đèn anh sẽ đi.” Anh nói chuyện rất dịu dàng.
“Anh đang ở dưới tiểu khu hả?” Diệp Giai Nhi cau mày đi tới bên cửa sổ, vươn tay kéo rèm cửa ra.
Người đàn ông đứng dưới cửa sổ, tay cầm điện thoại, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng có thể nhìn thấy dáng người tao nhã, dáng đứng đầy tùy ý và lười biếng.
Đã khuya rồi, ngoài Thẩm Hoài Dương ra thì còn có thể là ai được?
“Khuya rồi mà anh đứng dưới tiểu khu nhà em làm gì?”
“Anh nhớ em, muốn tới gặp em…”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Giai Nhi ngọt như rót mật, cô nói: “Đã muộn như vậy rồi, lát nữa anh về thế nào?”
“Xe mang đi sửa chữa rồi, lát nữa anh bắt taxi về chung cư, đừng đứng ở cửa sổ nữa, vào nằm đi.”
“Từ đây đến chung cư của anh phải mất một tiếng đồng hồ, đã khuya rồi, chỗ này rất khó bắt taxi.”
Người đàn ông ngẩng đầu tao nhã cắt ngang lời cô, âm thanh trầm thấp đầy mê hoặc: “Vậy em muốn mời anh vào nhà em sao…”
Trái tim Diệp Giai Nhi đập loạn xạ theo từng lời anh nói, cô thậm chí còn nghe thấy rõ tiếng tim mình đập: “Đừng quậy nữa, đã muộn rồi.”
“Ở đây không bắt được taxi, chẳng lẽ em nhẫn tâm để anh đi bộ về chung cư?”
“Không phải còn có trợ lý Trần đó sao?” Cô sẽ không tin lời anh nói, tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị mà không có xe sao?
“Trợ lý Trần lúc này cũng đã ngủ rồi, chẳng lẽ bởi vì chuyện cá nhân mà gọi cậu ta dậy sao, hửm?” Anh nhấn mạnh âm cuối, rõ ràng là không hài lòng.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không khỏi nhướng mày: “Từ lúc nào mà anh quan tâm đến nhân viên của mình có như vậy hả?”
“Anh luôn quan tâm nhân viên, ân cần hỏi han, chăm sóc chu đáo, em không biết sao?” Anh tiếp lời cô, được đằng chân lên đằng đầu.
“…” Anh có thể bớt tự luyến một chút được không hả?
Giọng nói trầm ấm dịu dàng của Thẩm Hoài Dương lại vang lên: “Cho anh vào nhà đi em, chỉ một chút thôi, ngoan…”
Không thể chịu nổi, tim cô lại bắt đầu đập nhanh, Diệp Giai Nhi thực sự bị mê hoặc, tim cô như mềm nhũn.
“Anh sẽ đi nhẹ nhàng và không làm phiền bọn họ, em yên tâm, anh lên nhanh lắm, được không?”
Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Anh chờ một chút.”
Nói xong, Diệp Giai Nhi tay chân nhẹ nhàng đi ra phòng khách, lúc mở cửa nhà thì bất ngờ nhìn thấy bóng dáng cao lớn trước mặt khiến cô sợ tới mức suýt nữa hét lên.
Động tác của Thẩm Hoài Dương còn nhanh hơn cô, anh vươn cánh tay dài ra ôm cô vào lòng rồi lấy tay che miệng cô lại, phả hơi nóng hổi lên cổ cô: “Suỵt.”
Nhịp thở đã ổn định nhưng tim vẫn còn đập nhanh, cô vỗ vỗ ngực anh, không yên tâm dặn dò một lần nữa: “Cẩn thận, đừng phát ra tiếng động.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.