Chương 593
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 593
Nhưng bà ta vẫn chưa nhận được câu trả lời, bởi vì Thẩm Thiên Canh đã bước ra khỏi nhà họ Thẩm và lên xe rồi.
“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy vẻ mặt anh trai em lo lắng lắm, còn không kịp trả lời chị.” Tô Tình cau mày.
Thẩm Hải Băng không nghe lọt tai, lúc này cô ta vẫn đang cười khẩy, những gì cô ta nhìn thấy vừa rồi và những lời nói dứt khoát của Thẩm Hoài Dương cứ in đậm trong đầu cô ta.
Cứ lặp lại trong đầu cô ta hết lần này đến lần khác khiến cô ta phát điên.
Tình cảm gắn bó hơn mười năm nay đã không còn, cô ta không ngờ rằng anh lại có thể dứt khoát như vậy.
“Được rồi, đừng đau lòng nữa, mọi chuyện đã phát triển đến mức này rồi, có khóc cũng chẳng có tác dụng gì. Điều duy nhất có thể làm bây giờ là nghĩ cách cướp nó khỏi tay con nhỏ đó.”
Tô Tình nhíu mày: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đã bốn năm rồi mà em vẫn chưa thể trói buộc được trái tim của Hoài Dương!”
Về phương diện này, bà ta quả thật có chút coi thường cô ta, bốn năm có biết bao nhiêu ngày sớm chiều chung sống chứ!
Nghe vậy, Thẩm Hải Băng nước mắt lưng tròng nhìn bà ta, nhẹ nhàng ném ra một câu có ý tứ sâu xa: “Lòng người nói trói là có thể trói buộc được sao?”
Nếu lòng người có thể trói buộc được thì tốt rồi!
Đáng tiếc…
Trong bốn năm qua, cô ta rất muốn lại gần anh, muốn kết hôn với anh, nhưng giữa hai người không có một chút cử chỉ thân mật thực sự nào.
Mỗi lần cô ta tiếp cận đều sẽ xảy ra chuyện, anh luôn có hàng ngàn lý do để đẩy cô ta ra, hơn nữa nếu bốn năm chung sống có thể trói buộc lòng người, vậy bà ta và anh trai cô ta đã ở bên nhau mấy chục năm rồi, không phải vẫn không trói buộc được nhau sao?
Cho nên hà cớ gì mà chó chê mèo lắm lông!
Hơn nữa, nếu không phải bốn năm trước cô có thai, thì bây giờ cô ta đã kết hôn với Hoài Dương, người sinh con cho anh không phải Diệp Giai Nhi mà là cô ta!
Nói đi nói lại, đầu sỏ vẫn là cô!
“Không trói buộc được thì thôi, sao lại nhìn chị như vậy?” Tô Tình liếc cô ta một cái, không hiểu ý tứ của cô ta: “Bây giờ muốn quay lại với Hoài Dương cũng không muộn đâu, em mau nghĩ cách đi.”
“Em hơi mệt, em lên lầu nghỉ ngơi một lát.” Nói xong cô ta đứng dậy, thu hồi tầm mắt rồi lên lầu.
Tô Tình gọi điện cho Thẩm Thiên Canh hỏi ông ta đi đâu, hỏi ông ta có về ăn tối không nhưng ông ta không bắt máy.
……
Ở nơi khác.
Trên đường đi, Thẩm Thiên Canh bảo tài xế tăng tốc lên tốc độ cao nhất, bất chấp đèn giao thông trên đường. Từ nhà họ Thẩm đến bệnh viện phải mất một tiếng rưỡi, nhưng cuối cùng chỉ mất một tiếng đồng hồ.
Bác sĩ chủ trì đã đợi sẵn, vừa nhìn thấy ông ta thì lập tức đến chào hỏi: “Ông Thẩm.”
“Bà ấy thế nào rồi?” Thẩm Thiên Canh rất lo lắng, nhưng lúc này ông ta lại kìm chế lại, không muốn những người xung quanh nhìn ra manh mối.
“Đã đưa vào phòng phẫu thuật, đang đợi kết quả kiểm tra.”
“Ai đưa bà ấy đến đây?” Thẩm Thiên Canh hỏi lại.
“Là một người bạn đã đưa bà ấy đến đây đêm qua.” Bác sĩ nói: “Ông Thẩm ngồi đây chờ một lát, sắp ra rồi.”
Nhưng bà ta vẫn chưa nhận được câu trả lời, bởi vì Thẩm Thiên Canh đã bước ra khỏi nhà họ Thẩm và lên xe rồi.
“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy vẻ mặt anh trai em lo lắng lắm, còn không kịp trả lời chị.” Tô Tình cau mày.
Thẩm Hải Băng không nghe lọt tai, lúc này cô ta vẫn đang cười khẩy, những gì cô ta nhìn thấy vừa rồi và những lời nói dứt khoát của Thẩm Hoài Dương cứ in đậm trong đầu cô ta.
Cứ lặp lại trong đầu cô ta hết lần này đến lần khác khiến cô ta phát điên.
Tình cảm gắn bó hơn mười năm nay đã không còn, cô ta không ngờ rằng anh lại có thể dứt khoát như vậy.
“Được rồi, đừng đau lòng nữa, mọi chuyện đã phát triển đến mức này rồi, có khóc cũng chẳng có tác dụng gì. Điều duy nhất có thể làm bây giờ là nghĩ cách cướp nó khỏi tay con nhỏ đó.”
Tô Tình nhíu mày: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đã bốn năm rồi mà em vẫn chưa thể trói buộc được trái tim của Hoài Dương!”
Về phương diện này, bà ta quả thật có chút coi thường cô ta, bốn năm có biết bao nhiêu ngày sớm chiều chung sống chứ!
Nghe vậy, Thẩm Hải Băng nước mắt lưng tròng nhìn bà ta, nhẹ nhàng ném ra một câu có ý tứ sâu xa: “Lòng người nói trói là có thể trói buộc được sao?”
Nếu lòng người có thể trói buộc được thì tốt rồi!
Đáng tiếc…
Trong bốn năm qua, cô ta rất muốn lại gần anh, muốn kết hôn với anh, nhưng giữa hai người không có một chút cử chỉ thân mật thực sự nào.
Mỗi lần cô ta tiếp cận đều sẽ xảy ra chuyện, anh luôn có hàng ngàn lý do để đẩy cô ta ra, hơn nữa nếu bốn năm chung sống có thể trói buộc lòng người, vậy bà ta và anh trai cô ta đã ở bên nhau mấy chục năm rồi, không phải vẫn không trói buộc được nhau sao?
Cho nên hà cớ gì mà chó chê mèo lắm lông!
Hơn nữa, nếu không phải bốn năm trước cô có thai, thì bây giờ cô ta đã kết hôn với Hoài Dương, người sinh con cho anh không phải Diệp Giai Nhi mà là cô ta!
Nói đi nói lại, đầu sỏ vẫn là cô!
“Không trói buộc được thì thôi, sao lại nhìn chị như vậy?” Tô Tình liếc cô ta một cái, không hiểu ý tứ của cô ta: “Bây giờ muốn quay lại với Hoài Dương cũng không muộn đâu, em mau nghĩ cách đi.”
“Em hơi mệt, em lên lầu nghỉ ngơi một lát.” Nói xong cô ta đứng dậy, thu hồi tầm mắt rồi lên lầu.
Tô Tình gọi điện cho Thẩm Thiên Canh hỏi ông ta đi đâu, hỏi ông ta có về ăn tối không nhưng ông ta không bắt máy.
……
Ở nơi khác.
Trên đường đi, Thẩm Thiên Canh bảo tài xế tăng tốc lên tốc độ cao nhất, bất chấp đèn giao thông trên đường. Từ nhà họ Thẩm đến bệnh viện phải mất một tiếng rưỡi, nhưng cuối cùng chỉ mất một tiếng đồng hồ.
Bác sĩ chủ trì đã đợi sẵn, vừa nhìn thấy ông ta thì lập tức đến chào hỏi: “Ông Thẩm.”
“Bà ấy thế nào rồi?” Thẩm Thiên Canh rất lo lắng, nhưng lúc này ông ta lại kìm chế lại, không muốn những người xung quanh nhìn ra manh mối.
“Đã đưa vào phòng phẫu thuật, đang đợi kết quả kiểm tra.”
“Ai đưa bà ấy đến đây?” Thẩm Thiên Canh hỏi lại.
“Là một người bạn đã đưa bà ấy đến đây đêm qua.” Bác sĩ nói: “Ông Thẩm ngồi đây chờ một lát, sắp ra rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.