Chương 604
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 604
Diệp Giai Nhi không nhịn được cười thành tiếng, Thẩm Hoài Dương từ xa tới gần ôm Huyên Huyên vào lòng, khó hiểu nhìn cô: “Có chuyện gì vui vậy?”
Huyên Huyên ôm lấy cổ anh: “Ba ơi, mẹ nói bán ba đi thì mới có tiền mua kẹo bông, bán ba được không?”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Hoài Dương không khỏi có chút đen lại, sau đó cong đôi môi mỏng: “Bán được, người muốn mua ba có thể xếp hàng từ đây đến Tân Giang đó, chỉ có mẹ con nông cạn mới đẩy ba đi thôi.”
Đôi mày Diệp Giai Nhi nhịn không được mà có chút giựt giựt, có phải anh tự luyến có hơi quá rồi không?
“Ba ơi, bán ba sẽ được bao nhiêu?” Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt sáng ngời.
“Vậy là con định bán ba à?” Anh véo cái mũi tròn trịa của cô bé.
Huyên Huyên lắc đầu: “Con không bán ba đâu, con không ăn kẹo bông nữa, có cho con nhiều thiệt nhiều tiền con cũng không bán ba đâu.”
Trái tim mềm nhũn, Thẩm Hoài Dương lại bế cô bé lên cao một chút, con gái của anh thật ngoan: “Đi thôi, chúng ta về nhà, mẹ con kêu muốn bán ba rồi, con nói xem có nên phạt mẹ không?”
“Nên phạt!” Huyên Huyên lớn tiếng nói!
“Phản đồ!” Diệp Giai Nhi đi phía sau hai người, hờn dỗi nói.
Trở lại căn hộ, còn chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại di động của Thẩm Hoài Dương đã đổ chuông, là Thẩm Thiên Canh gọi điện, kêu anh đưa Huyên Huyên về nhà họ Thẩm một chuyến.
Cau mày, Thẩm Hoài Dương không trả lời.
“Con bé là con gái của con, cũng là cháu gái của ba, từ nhỏ đến lớn ba đều chưa được gặp, bây giờ gặp một cái, con cảm thấy quá đáng lắm sao?”
Đáp lại một tiếng, Thẩm Hoài Dương cúp điện thoại, Diệp Giai Nhi cũng nghe thấy, cô không nói gì, nhà họ Thẩm có quyền đến thăm Huyên Huyên, cô không thể ngăn cản.
“Ngày mai anh sẽ đi cùng Huyên Huyên qua đó.” Ngước mắt lên, anh nói với cô.
“Được.” Có anh ở bên cạnh, cô cũng có thể cảm thấy yên tâm, hơn nữa Huyên Huyên còn nhỏ, nên Tô Tình không thể làm gì một đứa trẻ như vậy được.
Sau đó, Huyên Huyên lại xem phim hoạt hình, rúc vào trong vòng tay của Thẩm Hoài Dương, còn Diệp Giai Nhi thì gối đầu lên chân anh, cũng xem cùng bé.
Thẩm Hoài Dương liếc nhìn thời gian, hiện tại đang là trận đấu NBA, anh muốn đổi kênh, nhưng nhìn hai mẹ con, sau đó từ bỏ.
Rõ ràng hai mẹ con đều không thích xem bóng rổ, đôi môi mỏng cong lên, anh cùng xem với hai người.
……
Thân Nhã đậu xe ở bãi đậu xe bên ngoài trung tâm thương mại, hôm nay cô ấy hẹn Trần Vu Nhất đi mua sắm một ít đồ dùng cho trẻ nhỏ.
Dù chỉ mới mang thai được hơn hai tháng nhưng cô ấy đã có chút sưng tấy, đùi và mặt cũng có hơi sưng.
Bước vào trung tâm mua sắm, cô ngồi xuống gọi điện thoại rồi đợi, không lâu sau đó, Trần Vu Nhất bước vào.
Cả hai đều không có rảnh đi dạo, trực tiếp đến tầng đồ dùng trẻ em, những thứ khác mua thì có hơi sớm, bây giờ thứ duy nhất họ có thể mua lúc này là đồ cho trẻ.
Trung tâm mua sắm có cổ phần của Trần Vu Nhất, anh ta cũng coi như là cổ đông trong đó, hơn nữa còn là cổ đông có cổ phần tương đối lớn, quản lý lập tức ra chào hỏi.
Diệp Giai Nhi không nhịn được cười thành tiếng, Thẩm Hoài Dương từ xa tới gần ôm Huyên Huyên vào lòng, khó hiểu nhìn cô: “Có chuyện gì vui vậy?”
Huyên Huyên ôm lấy cổ anh: “Ba ơi, mẹ nói bán ba đi thì mới có tiền mua kẹo bông, bán ba được không?”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Hoài Dương không khỏi có chút đen lại, sau đó cong đôi môi mỏng: “Bán được, người muốn mua ba có thể xếp hàng từ đây đến Tân Giang đó, chỉ có mẹ con nông cạn mới đẩy ba đi thôi.”
Đôi mày Diệp Giai Nhi nhịn không được mà có chút giựt giựt, có phải anh tự luyến có hơi quá rồi không?
“Ba ơi, bán ba sẽ được bao nhiêu?” Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt sáng ngời.
“Vậy là con định bán ba à?” Anh véo cái mũi tròn trịa của cô bé.
Huyên Huyên lắc đầu: “Con không bán ba đâu, con không ăn kẹo bông nữa, có cho con nhiều thiệt nhiều tiền con cũng không bán ba đâu.”
Trái tim mềm nhũn, Thẩm Hoài Dương lại bế cô bé lên cao một chút, con gái của anh thật ngoan: “Đi thôi, chúng ta về nhà, mẹ con kêu muốn bán ba rồi, con nói xem có nên phạt mẹ không?”
“Nên phạt!” Huyên Huyên lớn tiếng nói!
“Phản đồ!” Diệp Giai Nhi đi phía sau hai người, hờn dỗi nói.
Trở lại căn hộ, còn chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại di động của Thẩm Hoài Dương đã đổ chuông, là Thẩm Thiên Canh gọi điện, kêu anh đưa Huyên Huyên về nhà họ Thẩm một chuyến.
Cau mày, Thẩm Hoài Dương không trả lời.
“Con bé là con gái của con, cũng là cháu gái của ba, từ nhỏ đến lớn ba đều chưa được gặp, bây giờ gặp một cái, con cảm thấy quá đáng lắm sao?”
Đáp lại một tiếng, Thẩm Hoài Dương cúp điện thoại, Diệp Giai Nhi cũng nghe thấy, cô không nói gì, nhà họ Thẩm có quyền đến thăm Huyên Huyên, cô không thể ngăn cản.
“Ngày mai anh sẽ đi cùng Huyên Huyên qua đó.” Ngước mắt lên, anh nói với cô.
“Được.” Có anh ở bên cạnh, cô cũng có thể cảm thấy yên tâm, hơn nữa Huyên Huyên còn nhỏ, nên Tô Tình không thể làm gì một đứa trẻ như vậy được.
Sau đó, Huyên Huyên lại xem phim hoạt hình, rúc vào trong vòng tay của Thẩm Hoài Dương, còn Diệp Giai Nhi thì gối đầu lên chân anh, cũng xem cùng bé.
Thẩm Hoài Dương liếc nhìn thời gian, hiện tại đang là trận đấu NBA, anh muốn đổi kênh, nhưng nhìn hai mẹ con, sau đó từ bỏ.
Rõ ràng hai mẹ con đều không thích xem bóng rổ, đôi môi mỏng cong lên, anh cùng xem với hai người.
……
Thân Nhã đậu xe ở bãi đậu xe bên ngoài trung tâm thương mại, hôm nay cô ấy hẹn Trần Vu Nhất đi mua sắm một ít đồ dùng cho trẻ nhỏ.
Dù chỉ mới mang thai được hơn hai tháng nhưng cô ấy đã có chút sưng tấy, đùi và mặt cũng có hơi sưng.
Bước vào trung tâm mua sắm, cô ngồi xuống gọi điện thoại rồi đợi, không lâu sau đó, Trần Vu Nhất bước vào.
Cả hai đều không có rảnh đi dạo, trực tiếp đến tầng đồ dùng trẻ em, những thứ khác mua thì có hơi sớm, bây giờ thứ duy nhất họ có thể mua lúc này là đồ cho trẻ.
Trung tâm mua sắm có cổ phần của Trần Vu Nhất, anh ta cũng coi như là cổ đông trong đó, hơn nữa còn là cổ đông có cổ phần tương đối lớn, quản lý lập tức ra chào hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.