Chương 667
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 667
Huyên Huyên cứ luôn dính vào giường, lẩm bẩm không chịu dậy, híp mắt, bàn tay trắng nõn ôm lấy cái bụng, bắt đầu chơi xấu: “Mẹ ơi, con đau bụng.”
“Con thật sự đau bụng, hay là cố ý không chịu đến trường?” Diệp Giai Nhi vuốt ve gương mặt cô bé.
“Đau thật đó ạ.” Giọng nói của Huyên Huyên nhỏ như là tiếng muỗi kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi ở trong chăn không chịu ló mặt ra.
“Mới có đi học mấy ngày thôi, con liền xấu xa giả vờ đau bụng rồi, đỗ thừa không chịu đi đến trường học, vậy thì được thôi, để bây giờ mẹ gọi điện cho giáo viên của con.”
Diệp Giai Nhi giả vờ lấy điện thoại di động ra, nghe thấy câu này, Huyên Huyên lập tức ngồi dậy từ trên giường, một mặt ấm ức.
Khi còn nhỏ, có đôi khi trẻ con không sợ ba mẹ mình, mà giáo viên lại giống như là kim cô chú.
“Tự mình đi mặc quần áo, sau khi mặc quần áo xong rồi thì đi ăn sáng, dép ngày hôm qua vừa mới mua đặt ở dưới giường đó.”
Mà hiển nhiên Huyên Huyên vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nửa tỉnh nửa mê nghiêng trái nghiêng phải ngồi ở đó, hai mắt nhịn không được mà khép chặt lại.
Nhéo nhéo cái mũi của cô bé, Diệp Giai Nhi đi vào trong nhà vệ sinh, phát hiện đáy quần lót có máu đỏ, cô kinh ngạc cau mày.
Đã mang thai làm sao có thể có kinh được chứ, vậy thì dấu vết màu đỏ này phải giải thích như thế nào đây?
Nhưng mà không có đỏ nhiều cho lắm, chỉ có một chút mà thôi, không to bằng một ngón tay nhưng mà lại trông chói mắt như thế.
Mặc quần vào, có quyết định một lát nữa đến bệnh viện kiểm tra, nhưng mà vừa mới đi được hai bước thì cơn đau mãnh liệt giống như ngày hôm qua lại truyền tới.
So với hai lần trước, hình như là lần này đau nhiều hơn, cô chống đỡ thành bồn cầu, ngồi xổm người xuống ôm lấy bụng, xem xem có thể chịu đựng để nó qua đi giống như hai lần trước không.
Nhưng mà hiển nhiên lần này đau dữ dội hơn nhiều, cảm giác run rẩy như bị kim châm lan ra khắp cả người, hơi lạnh đang chu du trên khắp cả người cô, thậm chí là hai chân cô còn thiếu chút nữa là đã không có sức chống đỡ và ngã nhào xuống đất, mà cảm giác đau nhức ấy lại càng đau hơn nữa, không hề có xu thế giảm xuống, nó điên cuồng càng quét toàn thân.
Sắc mặt hồng hào đã trở nên tái nhợt, ngay cả cánh môi cũng không có màu máu, cô thở hồng hộc, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, không có cách nào cử động chân, vừa mới di chuyển một chút thì liền cảm thấy đau không chịu nổi.
Huyên Huyên cũng chạy vào trong phòng tắm, nhìn thấy mẹ đang ngồi xổm ở dưới đất, đôi mắt đen nhánh của cô bé chớp chớp: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”
Lông mày nhíu chặt lại với nhau, Diệp Giai Nhi hít vào một hơi lạnh, cố gắng chống đỡ: “Đi tìm ba, nói với ba mẹ đau bụng…”
Đầu gật gần giống như con gà mổ thóc, Huyên Huyên chạy ra khỏi nhà vệ sinh trong phòng ngủ nhanh như tia chớp, anh vẫn còn đang ngủ, cô bé liền kéo cao giọng, mặc dù vẫn còn nhỏ nhưng mà giọng nói vừa lớn lại vừa thanh: “Ba ơi, mẹ nói là mẹ bị đau bụng.”
Hai mắt người mở to, một tay Thẩm Hoài Dương vén chăn lên rồi ngồi bật dậy từ trên giường, chạy vào trong nhà vệ sinh, trực tiếp ôm ngang cô lên, nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Hơn chín giờ sáng, bây giờ là thời gian giờ cao điểm đi làm, trên đường kẹt xe một hàng dài, gương mặt của Thẩm Hoài Dương như được dát một tầng sương lạnh, anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe việt dã với tính năng cao cấp chạy trên vỉa hè nhanh chóng lao về phía trước.
Trên gương mặt toát mồ hôi lạnh, Diệp Giai Nhi kêu anh chạy chậm một chút.
Huyên Huyên cứ luôn dính vào giường, lẩm bẩm không chịu dậy, híp mắt, bàn tay trắng nõn ôm lấy cái bụng, bắt đầu chơi xấu: “Mẹ ơi, con đau bụng.”
“Con thật sự đau bụng, hay là cố ý không chịu đến trường?” Diệp Giai Nhi vuốt ve gương mặt cô bé.
“Đau thật đó ạ.” Giọng nói của Huyên Huyên nhỏ như là tiếng muỗi kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi ở trong chăn không chịu ló mặt ra.
“Mới có đi học mấy ngày thôi, con liền xấu xa giả vờ đau bụng rồi, đỗ thừa không chịu đi đến trường học, vậy thì được thôi, để bây giờ mẹ gọi điện cho giáo viên của con.”
Diệp Giai Nhi giả vờ lấy điện thoại di động ra, nghe thấy câu này, Huyên Huyên lập tức ngồi dậy từ trên giường, một mặt ấm ức.
Khi còn nhỏ, có đôi khi trẻ con không sợ ba mẹ mình, mà giáo viên lại giống như là kim cô chú.
“Tự mình đi mặc quần áo, sau khi mặc quần áo xong rồi thì đi ăn sáng, dép ngày hôm qua vừa mới mua đặt ở dưới giường đó.”
Mà hiển nhiên Huyên Huyên vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nửa tỉnh nửa mê nghiêng trái nghiêng phải ngồi ở đó, hai mắt nhịn không được mà khép chặt lại.
Nhéo nhéo cái mũi của cô bé, Diệp Giai Nhi đi vào trong nhà vệ sinh, phát hiện đáy quần lót có máu đỏ, cô kinh ngạc cau mày.
Đã mang thai làm sao có thể có kinh được chứ, vậy thì dấu vết màu đỏ này phải giải thích như thế nào đây?
Nhưng mà không có đỏ nhiều cho lắm, chỉ có một chút mà thôi, không to bằng một ngón tay nhưng mà lại trông chói mắt như thế.
Mặc quần vào, có quyết định một lát nữa đến bệnh viện kiểm tra, nhưng mà vừa mới đi được hai bước thì cơn đau mãnh liệt giống như ngày hôm qua lại truyền tới.
So với hai lần trước, hình như là lần này đau nhiều hơn, cô chống đỡ thành bồn cầu, ngồi xổm người xuống ôm lấy bụng, xem xem có thể chịu đựng để nó qua đi giống như hai lần trước không.
Nhưng mà hiển nhiên lần này đau dữ dội hơn nhiều, cảm giác run rẩy như bị kim châm lan ra khắp cả người, hơi lạnh đang chu du trên khắp cả người cô, thậm chí là hai chân cô còn thiếu chút nữa là đã không có sức chống đỡ và ngã nhào xuống đất, mà cảm giác đau nhức ấy lại càng đau hơn nữa, không hề có xu thế giảm xuống, nó điên cuồng càng quét toàn thân.
Sắc mặt hồng hào đã trở nên tái nhợt, ngay cả cánh môi cũng không có màu máu, cô thở hồng hộc, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, không có cách nào cử động chân, vừa mới di chuyển một chút thì liền cảm thấy đau không chịu nổi.
Huyên Huyên cũng chạy vào trong phòng tắm, nhìn thấy mẹ đang ngồi xổm ở dưới đất, đôi mắt đen nhánh của cô bé chớp chớp: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”
Lông mày nhíu chặt lại với nhau, Diệp Giai Nhi hít vào một hơi lạnh, cố gắng chống đỡ: “Đi tìm ba, nói với ba mẹ đau bụng…”
Đầu gật gần giống như con gà mổ thóc, Huyên Huyên chạy ra khỏi nhà vệ sinh trong phòng ngủ nhanh như tia chớp, anh vẫn còn đang ngủ, cô bé liền kéo cao giọng, mặc dù vẫn còn nhỏ nhưng mà giọng nói vừa lớn lại vừa thanh: “Ba ơi, mẹ nói là mẹ bị đau bụng.”
Hai mắt người mở to, một tay Thẩm Hoài Dương vén chăn lên rồi ngồi bật dậy từ trên giường, chạy vào trong nhà vệ sinh, trực tiếp ôm ngang cô lên, nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Hơn chín giờ sáng, bây giờ là thời gian giờ cao điểm đi làm, trên đường kẹt xe một hàng dài, gương mặt của Thẩm Hoài Dương như được dát một tầng sương lạnh, anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe việt dã với tính năng cao cấp chạy trên vỉa hè nhanh chóng lao về phía trước.
Trên gương mặt toát mồ hôi lạnh, Diệp Giai Nhi kêu anh chạy chậm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.