Chương 735
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 735
Anh đang cười, đôi môi mỏng cong lên thành hình vòng cung rất quyến rũ, như đang mê hoặc cả đêm mưa.
“Huyên Huyên đâu?”
“Đang ngủ trong xe…”
“Trời lạnh, tay anh còn chưa lành, anh đưa Huyên Huyên về đi, em không sao đâu.”
“Nếu em chịu ấm ức thì có thể trút giận lên anh, sau đó nói cho anh biết anh nên làm gì mới có thể khiến em cảm thấy dễ chịu hơn nhé…”
Hốc mắt Diệp Giai Nhi ươn ướt, cô hờn dỗi nói: “Anh thật đáng ghét, tối nay nói toàn mấy lời cảm động thôi.”
“Nếu em cảm động thì đừng rời xa anh, sau này anh cũng sẽ nói những lời ngọt ngào với em.” Cổ họng anh có chút khàn khàn.
“Không cần, buồn nôn quá! Anh nói nữa em sẽ nổi da gà mất!”
Anh cười khẽ, có chút bất đắc dĩ nói: “Có ai từng nói em hay phá hỏng bầu không khí chưa?”
Cô nghĩ kỹ rồi một lúc rồi cười khúc khích: “Có nha, lần đầu gặp mặt không phải anh đã hát bài giữ lấy cội người, em đã đáp trả lại bằng bài hát một nhành mai sao? Thật ra trừ phá hỏng bầu không khí ra thì em còn có sức bật và khiếu hài hước nữa đấy.”
“Nhìn ra được.” Anh phối hợp với cô: “Vào đi, anh đưa Huyên Huyên về.”
“Được, sáng mai nhớ đưa con bé đi học, tối nay em không về, ngày mai cũng không biết nữa, mai em sẽ gọi lại cho anh sau.”
Sáng hôm sau.
Khi Diệp Giai Nhi thức dậy thì Quách Mỹ Ngọc đã dậy rồi, lúc này bà đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt rất bình tĩnh, không hề kích động cũng không làm ầm ĩ.
Nhưng mà Quách Mỹ Ngọc như vậy càng khiến người ta không nắm bắt được, càng khiến người ta thấy sợ.
“Mẹ, mẹ muốn ăn sáng không? Bây giờ con sẽ xuống dưới mua đồ ăn sáng cho mẹ nhé. Mẹ muốn cháo đậu xanh hay cháo đậu đen?” Cô bước tới, nhẹ giọng hỏi.
Vẻ mặt và thái độ của Quách Mỹ Ngọc vẫn rất thờ ơ và xa lánh, giống như đang đối diện với một người xa lạ: “Không cần, làm phiền cô gọi cho Diệp Đông, cảm ơn.”
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi cảm thấy toàn thân như bị kim đâm, cơn đau dày đặc lan từ đầu xuống lòng bàn chân.
Quách Mỹ Ngọc đang cố tình xa lánh cô, bà không còn cãi vã với cô nữa mà đã hoàn toàn xé toạc mối quan hệ giữa hai người.
Diệp Đức Huy sống với bà hơn nửa đời người, cùng nhau đi du lịch, cùng ăn cùng ngủ, nương tựa lẫn nhau, đột nhiên ông ra đi, bà không thể chịu được sự đả kích này
Ngoài ra, gương mặt của Thẩm Thiên Canh và Tô Tình vẫn luôn hiện lên trước mắt bà, bà không thể nào quên bọn họ chính là thủ phạm!
Diệp Giai Nhi không nghe, bàn tay rũ xuống bên hông bỗng siết chặt, cô hít sâu một hơi, cố làm ra vẻ mặt vui vẻ: “Con xuống dưới mua đồ ăn sáng, lát nữa con lên.”
Cô đóng cửa phòng rồi rời đi, khi đi đến chỗ rẽ, hai mắt rốt cục cũng nhòe đi.
Sau khi cô rời đi, bóng đen cao lớn bước ra, đẩy cửa phòng bệnh rồi đi vào.
Nhìn thấy người tới là Thẩm Hoài Dương, Quách Mỹ Ngọc không chút khách sáo mắng: “Cút!”
Thẩm Hoài Dương hờ hững giống như không nghe thấy lời bà nói, anh đứng đó nói: “Cô ấy cũng là con gái của bác, tại sao bác lại nhẫn tâm như vậy?”
Anh đang cười, đôi môi mỏng cong lên thành hình vòng cung rất quyến rũ, như đang mê hoặc cả đêm mưa.
“Huyên Huyên đâu?”
“Đang ngủ trong xe…”
“Trời lạnh, tay anh còn chưa lành, anh đưa Huyên Huyên về đi, em không sao đâu.”
“Nếu em chịu ấm ức thì có thể trút giận lên anh, sau đó nói cho anh biết anh nên làm gì mới có thể khiến em cảm thấy dễ chịu hơn nhé…”
Hốc mắt Diệp Giai Nhi ươn ướt, cô hờn dỗi nói: “Anh thật đáng ghét, tối nay nói toàn mấy lời cảm động thôi.”
“Nếu em cảm động thì đừng rời xa anh, sau này anh cũng sẽ nói những lời ngọt ngào với em.” Cổ họng anh có chút khàn khàn.
“Không cần, buồn nôn quá! Anh nói nữa em sẽ nổi da gà mất!”
Anh cười khẽ, có chút bất đắc dĩ nói: “Có ai từng nói em hay phá hỏng bầu không khí chưa?”
Cô nghĩ kỹ rồi một lúc rồi cười khúc khích: “Có nha, lần đầu gặp mặt không phải anh đã hát bài giữ lấy cội người, em đã đáp trả lại bằng bài hát một nhành mai sao? Thật ra trừ phá hỏng bầu không khí ra thì em còn có sức bật và khiếu hài hước nữa đấy.”
“Nhìn ra được.” Anh phối hợp với cô: “Vào đi, anh đưa Huyên Huyên về.”
“Được, sáng mai nhớ đưa con bé đi học, tối nay em không về, ngày mai cũng không biết nữa, mai em sẽ gọi lại cho anh sau.”
Sáng hôm sau.
Khi Diệp Giai Nhi thức dậy thì Quách Mỹ Ngọc đã dậy rồi, lúc này bà đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt rất bình tĩnh, không hề kích động cũng không làm ầm ĩ.
Nhưng mà Quách Mỹ Ngọc như vậy càng khiến người ta không nắm bắt được, càng khiến người ta thấy sợ.
“Mẹ, mẹ muốn ăn sáng không? Bây giờ con sẽ xuống dưới mua đồ ăn sáng cho mẹ nhé. Mẹ muốn cháo đậu xanh hay cháo đậu đen?” Cô bước tới, nhẹ giọng hỏi.
Vẻ mặt và thái độ của Quách Mỹ Ngọc vẫn rất thờ ơ và xa lánh, giống như đang đối diện với một người xa lạ: “Không cần, làm phiền cô gọi cho Diệp Đông, cảm ơn.”
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi cảm thấy toàn thân như bị kim đâm, cơn đau dày đặc lan từ đầu xuống lòng bàn chân.
Quách Mỹ Ngọc đang cố tình xa lánh cô, bà không còn cãi vã với cô nữa mà đã hoàn toàn xé toạc mối quan hệ giữa hai người.
Diệp Đức Huy sống với bà hơn nửa đời người, cùng nhau đi du lịch, cùng ăn cùng ngủ, nương tựa lẫn nhau, đột nhiên ông ra đi, bà không thể chịu được sự đả kích này
Ngoài ra, gương mặt của Thẩm Thiên Canh và Tô Tình vẫn luôn hiện lên trước mắt bà, bà không thể nào quên bọn họ chính là thủ phạm!
Diệp Giai Nhi không nghe, bàn tay rũ xuống bên hông bỗng siết chặt, cô hít sâu một hơi, cố làm ra vẻ mặt vui vẻ: “Con xuống dưới mua đồ ăn sáng, lát nữa con lên.”
Cô đóng cửa phòng rồi rời đi, khi đi đến chỗ rẽ, hai mắt rốt cục cũng nhòe đi.
Sau khi cô rời đi, bóng đen cao lớn bước ra, đẩy cửa phòng bệnh rồi đi vào.
Nhìn thấy người tới là Thẩm Hoài Dương, Quách Mỹ Ngọc không chút khách sáo mắng: “Cút!”
Thẩm Hoài Dương hờ hững giống như không nghe thấy lời bà nói, anh đứng đó nói: “Cô ấy cũng là con gái của bác, tại sao bác lại nhẫn tâm như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.