Chương 751
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 751
Cuối cùng, cô bé quay người, kéo góc áo Diệp Giai Nhi: “Mẹ, người phụ nữ bên cạnh ba là ai?”
Ngồi xổm xuống, Diệp Giai Nhi mỉm cười, dịu dàng nói: “Mẹ và ba đã chia tay rồi, vì vậy sau này Huyên Huyên sẽ sống với mẹ, khi nào có thời gian ba sẽ đến thăm con.”
Cô bé vẫn còn nhỏ, nhưng cũng có thể hiểu được câu nói này, nước mắt chảy ròng ròng: “Mẹ, kia là bạn gái mới của ba à?”
Diệp Giai Nhi không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Huyên Huyên, đôi mắt lóe lên tia ảm đạm, xảo quyệt giống như một con hồ ly.
Hai người quay lưng lại với nhau, Quách Mỹ Ngọc không nhìn thấy vẻ mặt của cô, chỉ nhìn thấy nước mắt của Huyên Huyên, bà cảm thấy trong lòng mình nghẹn lại….
Huyên Huyên là do bà nuôi dưỡng, lúc này cô bé khóc đến mức cả mặt toàn là nước mắt nước mũi, bà là bà ngoại quả thật rất đau lòng.
“Mẹ, có phải ba không cần con nữa? Có phải ba sẽ sinh con với bạn gái mới, sẽ không cần con nữa?” Cô bé khóc rất thương tâm, thở hổn hển. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Huyên Huyên ngoan, sau này ba sẽ có cuộc sống mới, nhưng, ba vẫn là ba của con.” Cô bế Huyên Huyên lên, ngồi xuống cạnh cửa sổ.
Nước mắt giống như những hạt trân châu bị đứt dây, tí tách không ngừng rơi xuống, mắt Huyên Huyên sưng đỏ, nghẹn ngào: “Có phải ba sẽ có con?”
Diệp Giai Nhi không trả lời, mà khẽ vỗ lưng Huyên Huyên, dỗ dành.
Cô bé khóc rất lâu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt, khóc đến mức gần như đứt hơi, thật sự khiến người khác đau lòng, vừa vỗ vừa dỗ, cuối cùng mới dỗ được cô bé ngủ, bên cạnh còn có một chiếc giường bệnh, đi đến, đặt Huyên Huyên lên giường.
Quách Mỹ Ngọc vẫn luôn yên tĩnh nhìn, không nói lời nào, Diệp Giai Nhi cùng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, yên tĩnh tiếp tục đan áo len.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không ai lên tiếng nói gì, sự tĩnh mịch đang lưu động.
Sau đó, bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe, bảo đưa bà đi lại, cũng là để hít thở không khí trong lành.
Huyên Huyên cũng đã tỉnh, không nói gì, chỉ im lặng, Diệp Giai Nhi một tay đỡ lấy Quách Mỹ Ngọc, tay còn lại dắt Huyên Huyên đi ra khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh vốn ở phòng bệnh bình thường, nhưng Thẩm Hoài Dương đã chào hỏi qua, để chuyển đến khu VIP, hoàn cảnh rất tốt, rất yên tĩnh, không ồn ào, thích hợp để dưỡng bệnh.
“Ba!” Đột nhiên, mắt Huyên Huyên sáng lên, giọng nói trong trẻo gọi một tiếng, sau đó thoát khỏi tay Diệp Giai Nhi, chạy về phía trước.
Diệp Giai Nhi sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn qua.
Thẩm Hoài Dương mặc một chiếc áo gió màu đen, bên trong phối với một chiếc áo sơ mi màu xám, chiếc quần âu làm lộ ra đôi chân dài, thẳng, đẹp và khỏe khoắn của anh.
Lúc này, thân hình cao lớn của anh ngồi xổm trên mặt đất, dang hai tay ra, để cho Huyên Huyên lao vào lòng, ôm cô bé lên.
Cô gái kia vẫn đứng bên cạnh anh, lúc này Diệp Giai Nhi cũng mới nhìn rõ khuôn mặt của cô gái, trong sáng, xinh đẹp, còn mang theo chút thẹn thùng.
Trong lòng cô có chút buồn phiền…
Hai bàn tay bé nhỏ ôm lấy cổ Thẩm Hoài Dương, mắt Huyên Huyên ươn ướt, không biết nói gì, Thẩm Hoài Dương vỗ nhẹ lên mặt cô bé, giống như đang trêu chọc.
Cuối cùng, anh đưa Huyên Huyên cho cô gái đang đứng bên cạnh, mà Huyên Huyên lại không muốn, hai chân khua khua, làm ầm ĩ, trông giống như sắp ngã xuống.
Cuối cùng, cô bé quay người, kéo góc áo Diệp Giai Nhi: “Mẹ, người phụ nữ bên cạnh ba là ai?”
Ngồi xổm xuống, Diệp Giai Nhi mỉm cười, dịu dàng nói: “Mẹ và ba đã chia tay rồi, vì vậy sau này Huyên Huyên sẽ sống với mẹ, khi nào có thời gian ba sẽ đến thăm con.”
Cô bé vẫn còn nhỏ, nhưng cũng có thể hiểu được câu nói này, nước mắt chảy ròng ròng: “Mẹ, kia là bạn gái mới của ba à?”
Diệp Giai Nhi không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Huyên Huyên, đôi mắt lóe lên tia ảm đạm, xảo quyệt giống như một con hồ ly.
Hai người quay lưng lại với nhau, Quách Mỹ Ngọc không nhìn thấy vẻ mặt của cô, chỉ nhìn thấy nước mắt của Huyên Huyên, bà cảm thấy trong lòng mình nghẹn lại….
Huyên Huyên là do bà nuôi dưỡng, lúc này cô bé khóc đến mức cả mặt toàn là nước mắt nước mũi, bà là bà ngoại quả thật rất đau lòng.
“Mẹ, có phải ba không cần con nữa? Có phải ba sẽ sinh con với bạn gái mới, sẽ không cần con nữa?” Cô bé khóc rất thương tâm, thở hổn hển. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Huyên Huyên ngoan, sau này ba sẽ có cuộc sống mới, nhưng, ba vẫn là ba của con.” Cô bế Huyên Huyên lên, ngồi xuống cạnh cửa sổ.
Nước mắt giống như những hạt trân châu bị đứt dây, tí tách không ngừng rơi xuống, mắt Huyên Huyên sưng đỏ, nghẹn ngào: “Có phải ba sẽ có con?”
Diệp Giai Nhi không trả lời, mà khẽ vỗ lưng Huyên Huyên, dỗ dành.
Cô bé khóc rất lâu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt, khóc đến mức gần như đứt hơi, thật sự khiến người khác đau lòng, vừa vỗ vừa dỗ, cuối cùng mới dỗ được cô bé ngủ, bên cạnh còn có một chiếc giường bệnh, đi đến, đặt Huyên Huyên lên giường.
Quách Mỹ Ngọc vẫn luôn yên tĩnh nhìn, không nói lời nào, Diệp Giai Nhi cùng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, yên tĩnh tiếp tục đan áo len.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không ai lên tiếng nói gì, sự tĩnh mịch đang lưu động.
Sau đó, bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe, bảo đưa bà đi lại, cũng là để hít thở không khí trong lành.
Huyên Huyên cũng đã tỉnh, không nói gì, chỉ im lặng, Diệp Giai Nhi một tay đỡ lấy Quách Mỹ Ngọc, tay còn lại dắt Huyên Huyên đi ra khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh vốn ở phòng bệnh bình thường, nhưng Thẩm Hoài Dương đã chào hỏi qua, để chuyển đến khu VIP, hoàn cảnh rất tốt, rất yên tĩnh, không ồn ào, thích hợp để dưỡng bệnh.
“Ba!” Đột nhiên, mắt Huyên Huyên sáng lên, giọng nói trong trẻo gọi một tiếng, sau đó thoát khỏi tay Diệp Giai Nhi, chạy về phía trước.
Diệp Giai Nhi sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn qua.
Thẩm Hoài Dương mặc một chiếc áo gió màu đen, bên trong phối với một chiếc áo sơ mi màu xám, chiếc quần âu làm lộ ra đôi chân dài, thẳng, đẹp và khỏe khoắn của anh.
Lúc này, thân hình cao lớn của anh ngồi xổm trên mặt đất, dang hai tay ra, để cho Huyên Huyên lao vào lòng, ôm cô bé lên.
Cô gái kia vẫn đứng bên cạnh anh, lúc này Diệp Giai Nhi cũng mới nhìn rõ khuôn mặt của cô gái, trong sáng, xinh đẹp, còn mang theo chút thẹn thùng.
Trong lòng cô có chút buồn phiền…
Hai bàn tay bé nhỏ ôm lấy cổ Thẩm Hoài Dương, mắt Huyên Huyên ươn ướt, không biết nói gì, Thẩm Hoài Dương vỗ nhẹ lên mặt cô bé, giống như đang trêu chọc.
Cuối cùng, anh đưa Huyên Huyên cho cô gái đang đứng bên cạnh, mà Huyên Huyên lại không muốn, hai chân khua khua, làm ầm ĩ, trông giống như sắp ngã xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.