Chương 757
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 757
Cô hoàn toàn không biết gì về những thứ này, càng không biết những chuyện anh đã làm ở sau lưng.
“Hiện tại cũng không có nhiều người đàn ông thật thà như cậu ta nữa, đi đi.”
Cô đứng đó không nhúc nhích, còn chưa kịp hoàn hồn từ cảm xúc bàng hoàng, một lúc sau mới thu lại dòng suy tư đã chạy quá xa, cố ý hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự cho con đi tìm anh ấy sao?”
“Con nhỏ này, kêu con đi thì con cứ đi đi, nói nhiều vậy làm gì!” Quách Mỹ Ngọc bực bội nói.
Thấy vậy, khóe miệng Diệp Giai Nhi nhếch lên thành một nụ cười, tim đập rộn ràng không tả nổi, chỉ hận không thể chạy về phía anh như một con chim ngay lập tức.
Cô căn bản không phải là một người phụ nữ bốc đồng, nhưng lúc này cô không muốn gò bó bản thân thêm nữa.
Gật đầu, cô xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, vừa định rời khỏi phòng bệnh, giọng nói của Quách Mỹ Ngọc truyền đến: “Nếu cậu ta thật sự yêu cô gái kia, con cũng dừng lại ở đây đi, chúng ta không thể làm người thứ ba trong tình cảm, con hiểu không?”
Đây là để cho cô tiêm phòng trước, cũng là cảnh cáo cô, Diệp Giai Nhi khẽ dừng bước chân, nhẹ nhàng đáp lại, biểu thị rằng cô đã hiểu.
Trong phòng bệnh, Quách Mỹ Ngọc ôm lấy Huyên Huyên, sở dĩ bà mềm lòng là vì những ngày qua Huyên Huyên khóc quấy, cô bé nhỏ gầy đi rất nhiều, hơn nữa bà không thích cô gái đó cứ theo sau lưng Thẩm Hoài Dương gọi anh là anh Thẩm.
Diệp Giai Nhi đi đến căn hộ, cũng may mật khẩu căn hộ không bị thay đổi, cô vào căn hộ một cách thuận lợi.
Cô gái đang sắp xếp bữa tối trước phòng ăn, mái tóc đen bóng xõa ngang vai, mềm mại, trong sáng, mang chút e thẹn.
Nghe thấy tiếng động, cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Giai Nhi, lễ phép mỉm cười: “Chị Diệp đến rồi.”
Cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến cổ họng cô nghẹn lại, đăng đắng khó chịu, cô gật đầu nhìn quanh phòng khách.
Dường như đoán được ý đồ của cô, cô gái cười khẽ giải thích: “Anh Thẩm đang ở thư phòng, rất nhanh sẽ ra thôi, chị Diệp ngồi đây đợi một lát đi.”
Thu tầm mắt lại, cô hơi nâng cằm lên: “Không, tôi vào tìm anh ấy.”
“Đúng vậy, trường của các người vẫn còn một chỗ trống, ừm, ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến đó …” Giọng nói trầm thấp, Thẩm Hoài Dương đi ra khỏi thư phòng, tay trái cầm điện thoại, đang nói chuyện với đối phương.
Nhìn thấy Diệp Giai Nhi ở bên cạnh, lông mày hẹp dài nhướng lên một cách kinh ngạc, cúp điện thoại, nói với cô gái: “Ngày mai anh đưa em đến trường.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Thật… thật sự có thể đi sao?” Cô gái vui mừng khôn xiết, ngón chân nhón lên, đôi mắt sáng như vì sao trên bầu trời đêm.
“Đương nhiên …” Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương giật giật, ánh mắt từ trên người cô gái chuyển qua Diệp Giai Nhi, anh thờ ơ chào hỏi: “Cô Diệp, không biết cô Diệp sao lại tới đây?”
Diệp Giai Nhi ngẩng đầu, đối mắt nhìn anh: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Thẩm Hoài Dương bưng trà trên bàn lên nhấp một ngụm: “Mời ngồi.”
“Ở đây hơi bất tiện.” Cô không ngồi xuống, nhìn chăm chăm vào anh.
“Tôi thấy rất tiện, nói đi …” Anh không có ý định rời đi, cằm khẽ nhếch về phía sofa đối diện, ra hiệu cho cô ngồi.
Cô kiên quyết: “Em nghĩ ở đây thật sự rất không tiện.”
Lúc này, giọng nói thanh lệ và mềm mại của cô gái xen vào giữa hai người: “Chị Diệp, bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể đợi ăn xong bữa tối rồi mới nói chuyện được không? Nếu không, bữa tối sẽ nguội mất.”
Cô hoàn toàn không biết gì về những thứ này, càng không biết những chuyện anh đã làm ở sau lưng.
“Hiện tại cũng không có nhiều người đàn ông thật thà như cậu ta nữa, đi đi.”
Cô đứng đó không nhúc nhích, còn chưa kịp hoàn hồn từ cảm xúc bàng hoàng, một lúc sau mới thu lại dòng suy tư đã chạy quá xa, cố ý hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự cho con đi tìm anh ấy sao?”
“Con nhỏ này, kêu con đi thì con cứ đi đi, nói nhiều vậy làm gì!” Quách Mỹ Ngọc bực bội nói.
Thấy vậy, khóe miệng Diệp Giai Nhi nhếch lên thành một nụ cười, tim đập rộn ràng không tả nổi, chỉ hận không thể chạy về phía anh như một con chim ngay lập tức.
Cô căn bản không phải là một người phụ nữ bốc đồng, nhưng lúc này cô không muốn gò bó bản thân thêm nữa.
Gật đầu, cô xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, vừa định rời khỏi phòng bệnh, giọng nói của Quách Mỹ Ngọc truyền đến: “Nếu cậu ta thật sự yêu cô gái kia, con cũng dừng lại ở đây đi, chúng ta không thể làm người thứ ba trong tình cảm, con hiểu không?”
Đây là để cho cô tiêm phòng trước, cũng là cảnh cáo cô, Diệp Giai Nhi khẽ dừng bước chân, nhẹ nhàng đáp lại, biểu thị rằng cô đã hiểu.
Trong phòng bệnh, Quách Mỹ Ngọc ôm lấy Huyên Huyên, sở dĩ bà mềm lòng là vì những ngày qua Huyên Huyên khóc quấy, cô bé nhỏ gầy đi rất nhiều, hơn nữa bà không thích cô gái đó cứ theo sau lưng Thẩm Hoài Dương gọi anh là anh Thẩm.
Diệp Giai Nhi đi đến căn hộ, cũng may mật khẩu căn hộ không bị thay đổi, cô vào căn hộ một cách thuận lợi.
Cô gái đang sắp xếp bữa tối trước phòng ăn, mái tóc đen bóng xõa ngang vai, mềm mại, trong sáng, mang chút e thẹn.
Nghe thấy tiếng động, cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Giai Nhi, lễ phép mỉm cười: “Chị Diệp đến rồi.”
Cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến cổ họng cô nghẹn lại, đăng đắng khó chịu, cô gật đầu nhìn quanh phòng khách.
Dường như đoán được ý đồ của cô, cô gái cười khẽ giải thích: “Anh Thẩm đang ở thư phòng, rất nhanh sẽ ra thôi, chị Diệp ngồi đây đợi một lát đi.”
Thu tầm mắt lại, cô hơi nâng cằm lên: “Không, tôi vào tìm anh ấy.”
“Đúng vậy, trường của các người vẫn còn một chỗ trống, ừm, ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến đó …” Giọng nói trầm thấp, Thẩm Hoài Dương đi ra khỏi thư phòng, tay trái cầm điện thoại, đang nói chuyện với đối phương.
Nhìn thấy Diệp Giai Nhi ở bên cạnh, lông mày hẹp dài nhướng lên một cách kinh ngạc, cúp điện thoại, nói với cô gái: “Ngày mai anh đưa em đến trường.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Thật… thật sự có thể đi sao?” Cô gái vui mừng khôn xiết, ngón chân nhón lên, đôi mắt sáng như vì sao trên bầu trời đêm.
“Đương nhiên …” Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương giật giật, ánh mắt từ trên người cô gái chuyển qua Diệp Giai Nhi, anh thờ ơ chào hỏi: “Cô Diệp, không biết cô Diệp sao lại tới đây?”
Diệp Giai Nhi ngẩng đầu, đối mắt nhìn anh: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Thẩm Hoài Dương bưng trà trên bàn lên nhấp một ngụm: “Mời ngồi.”
“Ở đây hơi bất tiện.” Cô không ngồi xuống, nhìn chăm chăm vào anh.
“Tôi thấy rất tiện, nói đi …” Anh không có ý định rời đi, cằm khẽ nhếch về phía sofa đối diện, ra hiệu cho cô ngồi.
Cô kiên quyết: “Em nghĩ ở đây thật sự rất không tiện.”
Lúc này, giọng nói thanh lệ và mềm mại của cô gái xen vào giữa hai người: “Chị Diệp, bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể đợi ăn xong bữa tối rồi mới nói chuyện được không? Nếu không, bữa tối sẽ nguội mất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.