Chương 785
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 784
Đợi đến lúc Diệp Giai Nhi tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, trên chân và trên tay của cô còn quấn băng gạc rất dày.
Vén chăn lên, cô muốn đi xuống giường, y tá đang đẩy cửa ra bước vào liền ngăn cản cô lại: “Cô muốn đi đâu thế?”
“Tôi đi thăm một người.” Cô vẫn không quên vết thương của anh nghiêm trọng như thế, thay cô cản một lần đó, lại là một đòn chí mạng.
Y tá muốn ngăn cản cô, nhưng mà căn bản không thể ngăn cản được, sợ là cô sẽ kéo bình truyền dịch xuống, thế là liền mang cô đi.
Thẩm Hoài Dương vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ngọn đèn quá to và quá nặng đúng lúc rơi xuống đập vào đầu của anh, bị chảy máu, máu bầm ngăn chặn dây thần kinh của anh, không biết lúc nào sẽ tỉnh lại.
Mặc quần áo bảo hộ, Diệp Giai Nhi ngồi ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, nắm lấy bàn tay của anh dán trên mặt mình, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Anh phải khỏe lại, nhất định phải khỏe lại, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Trên đầu Thẩm Hoài Dương quấn băng gạc trắng, râu lún phún mọc ra ở trên cằm, gương mặt gầy gò, cô đau lòng không chịu được.
…
Tô Tình ở trong nhà, bà ta cho người giúp việc chuẩn bị cháo, sau đó lại đưa đến bệnh viện.
Huyên Huyên ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, đối với Tô Tình, cô bé không quen, cũng biết Tô Tình không thích mẹ và cô bé.
Nhưng mà cả đêm ba và mẹ đều không về nhà, cô bé rất nhớ ba và mẹ.
Huyên Huyên đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Tình, Tô Tình đang nói chuyện với người giúp việc, bàn tay trắng nõn, mềm mại mà nhỏ bé của cô bé nắm lấy tay Tô Tình, nhẹ nhàng lắc lắc.
Cảm giác rất mềm mại, nhẹ nhàng, ngón tay của Tô Tình có hơi rung động. Bà ta quay đầu, ánh mắt sáng ngời của cô bé nhìn bà ta: “Lúc nào thì ba và mẹ mới có thể trở về?”
Bà ta chưa từng tiếp xúc với con bé, bàn tay nhỏ nhắn ấy thật sự có thể làm lòng của bà ta trở nên mềm nhũn, đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thẳng vào cô bé.
Cô bé rất giống với Hoài Dương, giống như là được khắc ra từ trong một cái khuôn, mà Hoài Dương thì do bà ta sinh ra.
Ngồi xổm người xuống, Tô Tình khom người ôm Huyên Huyên vào trong ngực, đứa nhỏ có hơi tránh né, có chút bất an, còn có khẩn trương.
Bà ta muốn chờ người giúp việc chuẩn bị cháo xong thì sẽ dẫn theo đứa nhỏ cùng đến bệnh viện đưa cho Diệp Giai Nhi.
Trải qua một chuyện lớn như thế, làm sao tình cảm trong lòng bà ta không có thay đổi được chứ. Tạm thời không nhắc tới bà ta, đứng trước tình huống nguy hiểm như thế, có được mấy người phụ nữ đánh cược cả mạng sống của mình mà xông vào đó?
Còn chưa chuẩn bị kỹ càng thì người giúp việc lại đi tới, nói với bà ta là có cảnh sát tới nhà.
Nghe thấy hai chữ cảnh sát, sắc mặt của Tô Tình trắng bệch, hô hấp dồn dập, trên trán lại toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Bà ta kiên trì gặp cảnh sát, có mấy người cảnh sát đến nhà, hỏi thẳng vào vấn đề: “Trận hỏa hoạn lần này có chút khác thường, không giống như là đám cháy bình thường, lúc đó bà có mặt ở hiện trường, bà nói cho chúng tôi biết tình huống lúc ấy xem.”
Đợi đến lúc Diệp Giai Nhi tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, trên chân và trên tay của cô còn quấn băng gạc rất dày.
Vén chăn lên, cô muốn đi xuống giường, y tá đang đẩy cửa ra bước vào liền ngăn cản cô lại: “Cô muốn đi đâu thế?”
“Tôi đi thăm một người.” Cô vẫn không quên vết thương của anh nghiêm trọng như thế, thay cô cản một lần đó, lại là một đòn chí mạng.
Y tá muốn ngăn cản cô, nhưng mà căn bản không thể ngăn cản được, sợ là cô sẽ kéo bình truyền dịch xuống, thế là liền mang cô đi.
Thẩm Hoài Dương vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ngọn đèn quá to và quá nặng đúng lúc rơi xuống đập vào đầu của anh, bị chảy máu, máu bầm ngăn chặn dây thần kinh của anh, không biết lúc nào sẽ tỉnh lại.
Mặc quần áo bảo hộ, Diệp Giai Nhi ngồi ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, nắm lấy bàn tay của anh dán trên mặt mình, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Anh phải khỏe lại, nhất định phải khỏe lại, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Trên đầu Thẩm Hoài Dương quấn băng gạc trắng, râu lún phún mọc ra ở trên cằm, gương mặt gầy gò, cô đau lòng không chịu được.
…
Tô Tình ở trong nhà, bà ta cho người giúp việc chuẩn bị cháo, sau đó lại đưa đến bệnh viện.
Huyên Huyên ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, đối với Tô Tình, cô bé không quen, cũng biết Tô Tình không thích mẹ và cô bé.
Nhưng mà cả đêm ba và mẹ đều không về nhà, cô bé rất nhớ ba và mẹ.
Huyên Huyên đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Tình, Tô Tình đang nói chuyện với người giúp việc, bàn tay trắng nõn, mềm mại mà nhỏ bé của cô bé nắm lấy tay Tô Tình, nhẹ nhàng lắc lắc.
Cảm giác rất mềm mại, nhẹ nhàng, ngón tay của Tô Tình có hơi rung động. Bà ta quay đầu, ánh mắt sáng ngời của cô bé nhìn bà ta: “Lúc nào thì ba và mẹ mới có thể trở về?”
Bà ta chưa từng tiếp xúc với con bé, bàn tay nhỏ nhắn ấy thật sự có thể làm lòng của bà ta trở nên mềm nhũn, đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thẳng vào cô bé.
Cô bé rất giống với Hoài Dương, giống như là được khắc ra từ trong một cái khuôn, mà Hoài Dương thì do bà ta sinh ra.
Ngồi xổm người xuống, Tô Tình khom người ôm Huyên Huyên vào trong ngực, đứa nhỏ có hơi tránh né, có chút bất an, còn có khẩn trương.
Bà ta muốn chờ người giúp việc chuẩn bị cháo xong thì sẽ dẫn theo đứa nhỏ cùng đến bệnh viện đưa cho Diệp Giai Nhi.
Trải qua một chuyện lớn như thế, làm sao tình cảm trong lòng bà ta không có thay đổi được chứ. Tạm thời không nhắc tới bà ta, đứng trước tình huống nguy hiểm như thế, có được mấy người phụ nữ đánh cược cả mạng sống của mình mà xông vào đó?
Còn chưa chuẩn bị kỹ càng thì người giúp việc lại đi tới, nói với bà ta là có cảnh sát tới nhà.
Nghe thấy hai chữ cảnh sát, sắc mặt của Tô Tình trắng bệch, hô hấp dồn dập, trên trán lại toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Bà ta kiên trì gặp cảnh sát, có mấy người cảnh sát đến nhà, hỏi thẳng vào vấn đề: “Trận hỏa hoạn lần này có chút khác thường, không giống như là đám cháy bình thường, lúc đó bà có mặt ở hiện trường, bà nói cho chúng tôi biết tình huống lúc ấy xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.