Chương 796
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 795
Diệp Giai Nhi đáp một tiếng rồi đứng dậy, sau đó cúi người, đặt lên môi người đàn ông một nụ hôn.
“Mẹ, mẹ càng ngày càng háo sắc! Ngày nào mẹ cũng hôn ba, miệng của ba sắp bị mẹ hôn hỏng rồi!” Huyên Huyên đã quen với điều đó nên cũng không ngạc nhiên.
Cô cau mày ngước mắt lên, khẽ mấp máy môi, lúc đang định dạy cho cô bé một bài học thì chợt cảm thấy môi mình ươn ướt, sau đó dường như có một chiếc lưỡi trượt qua, ướt át, nóng bỏng và mềm mại.
Cái đụng chạm đó giống như bị điện giật lan tràn khắp cơ thể, tròng mắt Diệp Giai Nhi bỗng giãn ra, mang theo chút hi vọng cúi đầu nhìn xuống.
Anh vẫn nhắm mắt và thở đều, môi cô áp vào môi anh, anh không hề cử động.
Nỗi mất mát không nói nên lời tràn ngập trong lòng, cô xoa xoa trán, xem ra khoảng thời gian này cô quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác như vậy.
Cô đứng thẳng người đi đến giường bệnh bên cạnh, ôm Huyên Huyên rồi vỗ nhẹ vào lưng cô bé, một lúc sau, tiếng thở đều đều của bọn họ vang vọng trong phòng.
Sau khi xác định hai người đã ngủ, Thẩm Hoài Dương nằm trên giường từ từ mở mắt ra, anh nghiêng người nhìn chăm chú hai mẹ con đối diện.
Vì còn đang chuẩn bị bất ngờ cho cô nên anh không muốn đánh thức hai người họ, dù lúc này rất muốn ôm chặt hai mẹ con vào lòng nhưng anh vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn…
Có trời mới biết, khi môi cô chạm vào môi anh, sự kiên nhẫn và ý chí của anh gần như tan biến, anh không nhịn được liếm môi cô.
Nghe thấy những gì cô đã làm cho anh từ miệng Thẩm Trạch Hy là một chuyện, nhưng cảm nhận điều đó một cách trực tiếp lại là một chuyện khác.
Anh muốn trải nghiệm sự chăm sóc của cô, tình yêu của cô và sự vất vả của cô trong khoảng thời gian này…
Sau hơn một tháng kiên trì, chắc hẳn cô rất mệt mỏi và cô đơn.
Sáng hôm sau.
Cô bảo Huyên Huyên chào buổi sáng với anh, cô lau mặt cho anh rồi cùng Huyên Huyên ra khỏi phòng.
Cô rời đi không lâu thì người đàn ông đã tỉnh dậy, âu phục đã chuẩn bị đầy đủ, vest đen, sơ mi xanh đậm, cà vạt xanh trắng.
Thẩm Hoài Dương bấm một dãy số, uống một ly nước ấm: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Đầu bên kia điện thoại là Thẩm Trạch Hy, cậu nheo mắt cười, lời nói mang theo chút trêu chọc: “Anh à, sao trước đây em không biết anh là người lãng mạn nhỉ? Lãng mạn đến mức khiến em nổi da gà, chậc chậc, có khi nào chị dâu bất ngờ quá mà ngất xỉu luôn không nhỉ?”
“Nhiều chuyện.” Môi mỏng bật ra hai chữ, Thẩm Hoài Dương trực tiếp cúp điện thoại, khóe môi khẽ cong lên.
……
Trên đường bị kẹt xe nên suýt nữa trễ giờ, cô nhanh chóng đậu xe, xách cặp chạy về phía trường.
Cô đi giày cao gót cao ba phân, chạy nhanh như gió, cô vừa chạy về phía trước vừa nhìn đồng hồ.
Đột nhiên, một học sinh chặn đường cô lại, nở nụ cười ngọt ngào rồi tặng cho cô một bông hồng: “Em chào cô.”
Cô kinh ngạc nhìn đứa học sinh xa lạ trước mặt, cũng không phải là học sinh trong lớp của cô: “Em có chắc là tặng cô không?”
“Chắc ạ!” Cậu học sinh tặng cho cô bông hồng đỏ tươi rồi rời đi.
Diệp Giai Nhi đáp một tiếng rồi đứng dậy, sau đó cúi người, đặt lên môi người đàn ông một nụ hôn.
“Mẹ, mẹ càng ngày càng háo sắc! Ngày nào mẹ cũng hôn ba, miệng của ba sắp bị mẹ hôn hỏng rồi!” Huyên Huyên đã quen với điều đó nên cũng không ngạc nhiên.
Cô cau mày ngước mắt lên, khẽ mấp máy môi, lúc đang định dạy cho cô bé một bài học thì chợt cảm thấy môi mình ươn ướt, sau đó dường như có một chiếc lưỡi trượt qua, ướt át, nóng bỏng và mềm mại.
Cái đụng chạm đó giống như bị điện giật lan tràn khắp cơ thể, tròng mắt Diệp Giai Nhi bỗng giãn ra, mang theo chút hi vọng cúi đầu nhìn xuống.
Anh vẫn nhắm mắt và thở đều, môi cô áp vào môi anh, anh không hề cử động.
Nỗi mất mát không nói nên lời tràn ngập trong lòng, cô xoa xoa trán, xem ra khoảng thời gian này cô quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác như vậy.
Cô đứng thẳng người đi đến giường bệnh bên cạnh, ôm Huyên Huyên rồi vỗ nhẹ vào lưng cô bé, một lúc sau, tiếng thở đều đều của bọn họ vang vọng trong phòng.
Sau khi xác định hai người đã ngủ, Thẩm Hoài Dương nằm trên giường từ từ mở mắt ra, anh nghiêng người nhìn chăm chú hai mẹ con đối diện.
Vì còn đang chuẩn bị bất ngờ cho cô nên anh không muốn đánh thức hai người họ, dù lúc này rất muốn ôm chặt hai mẹ con vào lòng nhưng anh vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn…
Có trời mới biết, khi môi cô chạm vào môi anh, sự kiên nhẫn và ý chí của anh gần như tan biến, anh không nhịn được liếm môi cô.
Nghe thấy những gì cô đã làm cho anh từ miệng Thẩm Trạch Hy là một chuyện, nhưng cảm nhận điều đó một cách trực tiếp lại là một chuyện khác.
Anh muốn trải nghiệm sự chăm sóc của cô, tình yêu của cô và sự vất vả của cô trong khoảng thời gian này…
Sau hơn một tháng kiên trì, chắc hẳn cô rất mệt mỏi và cô đơn.
Sáng hôm sau.
Cô bảo Huyên Huyên chào buổi sáng với anh, cô lau mặt cho anh rồi cùng Huyên Huyên ra khỏi phòng.
Cô rời đi không lâu thì người đàn ông đã tỉnh dậy, âu phục đã chuẩn bị đầy đủ, vest đen, sơ mi xanh đậm, cà vạt xanh trắng.
Thẩm Hoài Dương bấm một dãy số, uống một ly nước ấm: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Đầu bên kia điện thoại là Thẩm Trạch Hy, cậu nheo mắt cười, lời nói mang theo chút trêu chọc: “Anh à, sao trước đây em không biết anh là người lãng mạn nhỉ? Lãng mạn đến mức khiến em nổi da gà, chậc chậc, có khi nào chị dâu bất ngờ quá mà ngất xỉu luôn không nhỉ?”
“Nhiều chuyện.” Môi mỏng bật ra hai chữ, Thẩm Hoài Dương trực tiếp cúp điện thoại, khóe môi khẽ cong lên.
……
Trên đường bị kẹt xe nên suýt nữa trễ giờ, cô nhanh chóng đậu xe, xách cặp chạy về phía trường.
Cô đi giày cao gót cao ba phân, chạy nhanh như gió, cô vừa chạy về phía trước vừa nhìn đồng hồ.
Đột nhiên, một học sinh chặn đường cô lại, nở nụ cười ngọt ngào rồi tặng cho cô một bông hồng: “Em chào cô.”
Cô kinh ngạc nhìn đứa học sinh xa lạ trước mặt, cũng không phải là học sinh trong lớp của cô: “Em có chắc là tặng cô không?”
“Chắc ạ!” Cậu học sinh tặng cho cô bông hồng đỏ tươi rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.