Chương 807
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 806
Thẩm Trạch Hy có chút buồn cười: “Cháu đã rất ok rồi, chú út còn phải quản lý công ty của ba cháu, mệt như chó mà một đồng cũng không lấy được.”
“Haizz! Có vợ quên con gái, haizz, không nên đặt hy vọng gì vào ba!”
Chỉ biết cười, nơi Thẩm Trạch Hy đưa cô bé đến là nhà tù, đã cách mấy tháng, đây là lần đầu tiên cậu đến.
Tô Tình tinh thần không tệ, trông có hơi già đi, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Trạch Hy, bà ta luôn cảm thấy không có mặt mũi nhìn con trai của mình.
“Anh đã kết hôn, đây là ảnh cưới của anh.” Cậu đưa một xấp ảnh qua, là mẹ lại không thể tham gia hôn lễ đây là điều tiếc nuối của bà ta, cũng là hậu quả do bà ta tạo thành.
Nhận lấy, bà ta xem từng tấm, ánh mắt chăm chú mà nghiêm túc, khẽ mỉm cười.
Chưa nói được mấy câu thì hết giờ, Huyên Huyên chớp mắt, gọi một tiếng bà nội, sau đó đưa hộp cơm trong tay qua.
Một tiếng bà nội đó khiến Tô Tình rơi nước mắt, trước đây bà ta chưa từng thích đứa trẻ này, thậm chí còn oán hận, hiện nay thì thấy có chút nực cười.
Đồ bên trong đều là đồ ăn bà ta thích ăn, bà ta biết là Trạch Hy chuẩn bị, cậu luôn trọng tình cảm.
Sau đó, Thẩm Trạch Hy bế Tiểu Huyên Huyên ra khỏi cục cảnh sát, lúc vô tình đụng phải một nữ cảnh sát đang bước tới, kem trong tay Huyên Huyên không cầm chắc, trực tiếp rơi xuống.
Kem quá lạnh, vừa hay rơi vào ngực, nữ cảnh sát bị sự lạnh lẽo đột ngột kích thích thì có hơi không chịu nổi, kêu lên một tiếng.
Thẩm Trạch Hy cũng nhìn thấy, lập tức để Huyên Huyên xuống, đưa tay đi cầm cây kem.
Nữ cảnh sát nhấc tay, tát một cái vào mặt Thẩm Trạch Hy.
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Trạch Hy nheo lại, ánh mắt lóe lên có chút nguy hiểm, nữ cảnh sát rất trẻ, trông khoảng hơn 20 tuổi, gò má lúc này đỏ bừng, che trước ngực: “Anh làm cái gì?”
“Kem rơi ở đó, đương nhiên là muốn giúp cô xử lý, nếu không cô cho rằng tôi muốn làm gì cô?” Lời lẽ của Thẩm Trạch Hy có hơi lạnh, càng cảm thấy buồn cười.
“Xin lỗi chị, đều là lỗi của em, em không cẩn thận trượt tay, chú út của em thật sự là muốn giúp chị làm sạch.” Huyên Huyên chớp mắt.
“Được, chị biết rồi, là chị chuyện bé xé ra to, chỗ chị có kẹo mút, cho em.” Nữ cảnh sát lúc này mới nhìn thấy Huyên Huyên, mỉm cười, xoa đầu của cô bé, thật đáng yêu!
Huyên Huyên cầm ít khăn giấy đưa cho cô ta, Thẩm Trạch Hy bế cô bé lên, đôi mắt đào hoa quét qua cô ta, hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng: “Nếu bản thân có thể cài cúc áo sơ mi cao hơn một chút, cũng không tới mức rơi vào kết cục như này.”
Bọn họ nói xong thì đã đi xa.
“Hạ Nhiên, còn không mau lại đây cho tôi!” Một tiếng quát giận dữ truyền ra từ phòng làm việc.
Xoay người, thu hồi ánh mắt, cô ta nhanh chóng đi về phía phòng làm việc, cấp trên hôm nay chắc chắn lại ăn thuốc nổ rồi, nghe tiếng gầm đó cũng không bình thường đâu.
“Cô sao lại đánh người ta sưng húp mặt mày, máu mũi cũng chảy ra rồi, cô ra tay ác cỡ nào vậy?”
Hạ Nhiên không khách sáo mà trợn mắt: “Ai kêu anh ta làm loạn!”
“Cô nói thử cho tôi biết tháng này là lần thứ mấy rồi?”
“Sếp, tôi có cách gì chứ?”
“…”
Thẩm Trạch Hy có chút buồn cười: “Cháu đã rất ok rồi, chú út còn phải quản lý công ty của ba cháu, mệt như chó mà một đồng cũng không lấy được.”
“Haizz! Có vợ quên con gái, haizz, không nên đặt hy vọng gì vào ba!”
Chỉ biết cười, nơi Thẩm Trạch Hy đưa cô bé đến là nhà tù, đã cách mấy tháng, đây là lần đầu tiên cậu đến.
Tô Tình tinh thần không tệ, trông có hơi già đi, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Trạch Hy, bà ta luôn cảm thấy không có mặt mũi nhìn con trai của mình.
“Anh đã kết hôn, đây là ảnh cưới của anh.” Cậu đưa một xấp ảnh qua, là mẹ lại không thể tham gia hôn lễ đây là điều tiếc nuối của bà ta, cũng là hậu quả do bà ta tạo thành.
Nhận lấy, bà ta xem từng tấm, ánh mắt chăm chú mà nghiêm túc, khẽ mỉm cười.
Chưa nói được mấy câu thì hết giờ, Huyên Huyên chớp mắt, gọi một tiếng bà nội, sau đó đưa hộp cơm trong tay qua.
Một tiếng bà nội đó khiến Tô Tình rơi nước mắt, trước đây bà ta chưa từng thích đứa trẻ này, thậm chí còn oán hận, hiện nay thì thấy có chút nực cười.
Đồ bên trong đều là đồ ăn bà ta thích ăn, bà ta biết là Trạch Hy chuẩn bị, cậu luôn trọng tình cảm.
Sau đó, Thẩm Trạch Hy bế Tiểu Huyên Huyên ra khỏi cục cảnh sát, lúc vô tình đụng phải một nữ cảnh sát đang bước tới, kem trong tay Huyên Huyên không cầm chắc, trực tiếp rơi xuống.
Kem quá lạnh, vừa hay rơi vào ngực, nữ cảnh sát bị sự lạnh lẽo đột ngột kích thích thì có hơi không chịu nổi, kêu lên một tiếng.
Thẩm Trạch Hy cũng nhìn thấy, lập tức để Huyên Huyên xuống, đưa tay đi cầm cây kem.
Nữ cảnh sát nhấc tay, tát một cái vào mặt Thẩm Trạch Hy.
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Trạch Hy nheo lại, ánh mắt lóe lên có chút nguy hiểm, nữ cảnh sát rất trẻ, trông khoảng hơn 20 tuổi, gò má lúc này đỏ bừng, che trước ngực: “Anh làm cái gì?”
“Kem rơi ở đó, đương nhiên là muốn giúp cô xử lý, nếu không cô cho rằng tôi muốn làm gì cô?” Lời lẽ của Thẩm Trạch Hy có hơi lạnh, càng cảm thấy buồn cười.
“Xin lỗi chị, đều là lỗi của em, em không cẩn thận trượt tay, chú út của em thật sự là muốn giúp chị làm sạch.” Huyên Huyên chớp mắt.
“Được, chị biết rồi, là chị chuyện bé xé ra to, chỗ chị có kẹo mút, cho em.” Nữ cảnh sát lúc này mới nhìn thấy Huyên Huyên, mỉm cười, xoa đầu của cô bé, thật đáng yêu!
Huyên Huyên cầm ít khăn giấy đưa cho cô ta, Thẩm Trạch Hy bế cô bé lên, đôi mắt đào hoa quét qua cô ta, hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng: “Nếu bản thân có thể cài cúc áo sơ mi cao hơn một chút, cũng không tới mức rơi vào kết cục như này.”
Bọn họ nói xong thì đã đi xa.
“Hạ Nhiên, còn không mau lại đây cho tôi!” Một tiếng quát giận dữ truyền ra từ phòng làm việc.
Xoay người, thu hồi ánh mắt, cô ta nhanh chóng đi về phía phòng làm việc, cấp trên hôm nay chắc chắn lại ăn thuốc nổ rồi, nghe tiếng gầm đó cũng không bình thường đâu.
“Cô sao lại đánh người ta sưng húp mặt mày, máu mũi cũng chảy ra rồi, cô ra tay ác cỡ nào vậy?”
Hạ Nhiên không khách sáo mà trợn mắt: “Ai kêu anh ta làm loạn!”
“Cô nói thử cho tôi biết tháng này là lần thứ mấy rồi?”
“Sếp, tôi có cách gì chứ?”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.