Chương 827
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 826
“Đây cũng là lựa chọn và đáp án của anh, được rồi, tùy anh, anh muốn thế nào thì làm thế đấy, em có chút mệt, đi trước…”
Lời nói của cô lạnh nhạt rơi xuống, cô cầm lấy túi, đứng dậy, không nhìn lại Trần Vu Nhất và mọi người, đi thẳng ra ngoài phòng.
Anh đừng quên, anh đã từng say rượu phát sinh quan hệ với Lâm Nam Kiều, những chuyện này bạn bè của anh không biết, cho nên thấy không sao cả, nhưng chẳng lẽ trong lòng anh không tự biết?
Người vợ nào có thể tận mắt nhìn chồng mình lại hôn mu bàn tay người phụ nữ đã từng có quan hệ?
Ngay lúc cô sắp bước ra khỏi phòng thì Lâm Nam Kiều đứng lên, dưới ánh đèn, đầu tóc đen nhánh xinh đẹp càng thêm bóng: “Chỉ là trò chơi mà thôi, chơi hay không cũng không sao cả, sao phải phá hủy không khí, đàn chị, lại đây ngồi đi.”
Bước chân dừng lại, khóe miệng Thân Nhã lộ ra nụ cười châm chọc, đàn chị, làm sao bây giờ, cô cảm thấy có chút chán ghét.
“Tôi vô cùng không thích làm bộ làm tịch, hơn nữa cô cũng không cần diễn là người tốt trước mặt mọi người, bởi vì tôi sẽ cảm thấy buồn nôn.”
Nếu như, ngay từ đầu cô ta đã nói những lời này, vậy thì những chuyện sau đó đương nhiên sẽ không xảy ra.
Cô đã làm không khí ồn ào đến mức cứng nhắc như vậy, cô ta vào lúc này lại nói tốt, là làm người tốt sao? Để mọi người chỉ trích cô sau lưng sao?
Sắc mặt Lâm Nam Kiều hơi cứng lại, cô ta hơi nhắm mắt, gò má trắng nón dưới ánh đèn càng thêm trong suốt, lông mi khẽ rung động: “Thật xin lỗi, đàn chị.”
Cô ta thật sự không ngờ đến Thân Nhã lại nói ra lời nói khó nghe như vậy? Không, trong lòng cô ta đã sớm nghĩ đến.
Sắc mặt mọi người càng thêm khó coi, bọn họ cũng biết Thân Nhã không thích Lâm Nam Kiều, nhưng mà cũng không cần phải ghét bỏ như vậy, nói mấy lời khó nghe như vậy!
Lúc trước Lâm Nam Kiều từng theo đuổi Trần Vu Nhất, nhưng mà đây đã là chuyện quá khứ, cô sao phải nói lời khó nghe như vậy?
Nhìn lại khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp lại có chút yếu ớt của Lâm Nam Kiều, trong lòng cũng vô cùng đồng cảm và thương tiếc, có chút không muốn nhìn Thân Nhã.
Sắc mặt của Trần Vu Nhất cũng không quá tốt, Thân Nhã trước giờ vẫn luôn hào phóng, biết tiến biết lùi, hôm nay sao lại hà khắc như vậy.
Xoay người, Thân Nhã đi ra ngoài, sao cũng được, anh muốn thế nào, hoặc thích làm sao thì cứ vậy đi.
Ở đây, cô nhất định không được hoan nghênh!
Ở một căn phòng khác.
Hai người đàn ông ngồi nhìn nhau, trước mặt một người để rượu vang, trước mặt người khác lại là một cốc nước ấm.
“Ngài Hoắc, sao không uống rượu?” Tô Chính Kiêu nhìn người đàn ông uống nước ấm.
Hoắc Đình Phong hơi lắc đầu, chỉ vào cổ mình, giọng nói khàn khàn: “Cổ họng có chút không thoải mái, Hiểu Hiểu đâu?”
“Con tôi thì không cần hỏi, đương nhiên là đi học rồi, nhưng mà ngài Hoắc, anh cũng đã 34 tuổi rồi, còn không có ý định muốn một đứa bé?”
Nhếch môi, Hoắc Đình Phong đương nhiên không có ý định trả lời câu hỏi này, anh ta khẽ nhấp một ngụm nước ấm: “Hôm nay ngược lại cũng đụng phải một người rất thú vị…”
“Đây cũng là lựa chọn và đáp án của anh, được rồi, tùy anh, anh muốn thế nào thì làm thế đấy, em có chút mệt, đi trước…”
Lời nói của cô lạnh nhạt rơi xuống, cô cầm lấy túi, đứng dậy, không nhìn lại Trần Vu Nhất và mọi người, đi thẳng ra ngoài phòng.
Anh đừng quên, anh đã từng say rượu phát sinh quan hệ với Lâm Nam Kiều, những chuyện này bạn bè của anh không biết, cho nên thấy không sao cả, nhưng chẳng lẽ trong lòng anh không tự biết?
Người vợ nào có thể tận mắt nhìn chồng mình lại hôn mu bàn tay người phụ nữ đã từng có quan hệ?
Ngay lúc cô sắp bước ra khỏi phòng thì Lâm Nam Kiều đứng lên, dưới ánh đèn, đầu tóc đen nhánh xinh đẹp càng thêm bóng: “Chỉ là trò chơi mà thôi, chơi hay không cũng không sao cả, sao phải phá hủy không khí, đàn chị, lại đây ngồi đi.”
Bước chân dừng lại, khóe miệng Thân Nhã lộ ra nụ cười châm chọc, đàn chị, làm sao bây giờ, cô cảm thấy có chút chán ghét.
“Tôi vô cùng không thích làm bộ làm tịch, hơn nữa cô cũng không cần diễn là người tốt trước mặt mọi người, bởi vì tôi sẽ cảm thấy buồn nôn.”
Nếu như, ngay từ đầu cô ta đã nói những lời này, vậy thì những chuyện sau đó đương nhiên sẽ không xảy ra.
Cô đã làm không khí ồn ào đến mức cứng nhắc như vậy, cô ta vào lúc này lại nói tốt, là làm người tốt sao? Để mọi người chỉ trích cô sau lưng sao?
Sắc mặt Lâm Nam Kiều hơi cứng lại, cô ta hơi nhắm mắt, gò má trắng nón dưới ánh đèn càng thêm trong suốt, lông mi khẽ rung động: “Thật xin lỗi, đàn chị.”
Cô ta thật sự không ngờ đến Thân Nhã lại nói ra lời nói khó nghe như vậy? Không, trong lòng cô ta đã sớm nghĩ đến.
Sắc mặt mọi người càng thêm khó coi, bọn họ cũng biết Thân Nhã không thích Lâm Nam Kiều, nhưng mà cũng không cần phải ghét bỏ như vậy, nói mấy lời khó nghe như vậy!
Lúc trước Lâm Nam Kiều từng theo đuổi Trần Vu Nhất, nhưng mà đây đã là chuyện quá khứ, cô sao phải nói lời khó nghe như vậy?
Nhìn lại khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp lại có chút yếu ớt của Lâm Nam Kiều, trong lòng cũng vô cùng đồng cảm và thương tiếc, có chút không muốn nhìn Thân Nhã.
Sắc mặt của Trần Vu Nhất cũng không quá tốt, Thân Nhã trước giờ vẫn luôn hào phóng, biết tiến biết lùi, hôm nay sao lại hà khắc như vậy.
Xoay người, Thân Nhã đi ra ngoài, sao cũng được, anh muốn thế nào, hoặc thích làm sao thì cứ vậy đi.
Ở đây, cô nhất định không được hoan nghênh!
Ở một căn phòng khác.
Hai người đàn ông ngồi nhìn nhau, trước mặt một người để rượu vang, trước mặt người khác lại là một cốc nước ấm.
“Ngài Hoắc, sao không uống rượu?” Tô Chính Kiêu nhìn người đàn ông uống nước ấm.
Hoắc Đình Phong hơi lắc đầu, chỉ vào cổ mình, giọng nói khàn khàn: “Cổ họng có chút không thoải mái, Hiểu Hiểu đâu?”
“Con tôi thì không cần hỏi, đương nhiên là đi học rồi, nhưng mà ngài Hoắc, anh cũng đã 34 tuổi rồi, còn không có ý định muốn một đứa bé?”
Nhếch môi, Hoắc Đình Phong đương nhiên không có ý định trả lời câu hỏi này, anh ta khẽ nhấp một ngụm nước ấm: “Hôm nay ngược lại cũng đụng phải một người rất thú vị…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.