Chương 864
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 863
Trần Vu Nhất cũng liếc nhìn mấy lần bóng người đó, khí thế trên người anh ta quá mạnh mẽ, có loại ưu nhã lẫm liệt, thành phố S từ khi nào có nhân vật như này?
Chỉ có điều, anh cũng không nhìn thấy gương mặt của Hoắc Đình Phong.
Chiếc xe Bentley màu đen dừng ở bên ngoài sân bay, Hoắc Đình Phong còn chưa đi tới xe, tài xế đã mở cửa xe ra: “Anh Hoắc.”
Đưa tay, anh ta tháo kính râm xuống, trong mắt có chút tơ máu, không có ngủ ngon, bàn tay lớn sạch sẽ khớp xương rõ ràng day nhẹ trán, khẽ gật đầu, anh ta ngồi vào trong xe.
Người đàn ông vừa rồi có chút quen mặt, Trần Vu Nhất hơi nheo mắt, hai chân vắt chéo lại, sau đó bèn nhớ ra mình từng nhìn thấy ảnh cướp của hai người trong ví tiền của Thân Nhã.
Chỉ là người đàn ông đó…
“Anh Hoắc, về biệt thự sao?” Giọng nói của tài xế truyền tới.
Dòng suy nghĩ bị gián đoạn, Hoắc Đình Phong thu liễm dòng suy nghĩ lại, khẽ gật cằm: “Về biệt thự.”
…
Hai người quay về biệt thự ở ngoại ô trước, khi tới biệt thự đã là 4 giờ sáng, quả thật đã rất mệt rồi, nằm ra giường thì ngủ thiếp đi.
8 giờ sáng ngày hôm sau, Trần Vu Nhất tỉnh dậy, đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, Lâm Nam Kiều vốn hơi nhắm mắt đã mở mắt ra.
Liếc nhìn hướng phòng tắm, cô ta ngồi dậy, để hộp bao cao su dùng một nửa vào trong vali của anh.
Thời gian của trò chơi không thể quá dài được, nếu không sẽ mài mòn hết nhiệt tình của đàn ông và dục vọng đối với bạn, bị vạch trần loại chuyện này là thích hợp vào lúc hai bên đang mặn nồng nhất.
Khi Thân Nhã nhận được điện thoại thì là 8 giờ sáng, cô ở nhà họ Trần sớm đã sắp phát mốc, lúc này càng nóng lòng muốn rời khỏi.
Cát Mỹ Ngọc muốn lái xe đưa cô về, bên ngoài nhà họ Trần có rất nhiều taxi, hoàn toàn không cần đưa nên cô từ chối khéo, sau đó rảo bước đi ra khỏi nhà họ Trần, bắt taxi.
Khi cô về tới nhà, Trần Vu Nhất đã ở nhà rồi, trên bàn để hộp quà, là quà mang từ Hồng Kông về cho cô.
Thân Nhã mỉm cười, móc ra, là một chiếc váy dài, rất đẹp, có điều bộ dạng của cô bây giờ căn bản không thể mặc được, sinh xong bé cưng, tới lúc đó rồi mặc.
Trần Vu Nhất cúi người, cho cô một cái ôm ấm áp, nhấp nháp đôi môi đỏ của cô một chút: “Tối nay sau khi tan làm từ công ty về anh cùng em đi ăn tối.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Được.” Thân Nhã ôm lấy anh: “Dì giúp việc không có ở đây, em nấu ít cháo cho anh nha?”
“Đâu thể để vợ anh phiền phức thế được, em nghỉ ngơi đi, anh ăn ở công ty là được.” Lúc nói chuyện, Trần Vu Nhất đã lấy áo vest, mặc vào, sau đó ra ngoài.
“Mấy ngày nay ở Hồng Kông rất bận sao?” Cô tiễn anh ra ngoài cửa chung cư.
“Ừ, khá bận, anh đi đây.” Đàn ông một khi quen nói dối, vậy thì sẽ thành tự nhiên, hơn nữa có thể nói mà mặt không đổi sắc.
Về tới phòng, Thân Nhã dọn dẹp một chút nhà cửa, ánh mắt dừng trên chiếc vali để ở sô pha, cô đi tới, mở vali ra.
Khi anh đi quần áo cô sắp cho anh, bộ này không mặc, đương nhiên phải là phẳng rồi treo vào trong tủ.
Áo khoác, quần tây, giống hệt đồ mà cô đã sắp, đợi khi lấy ra bộ cuối cùng thì hộp bao cao su đập vào mắt.
Hơi sững người, cơ thể của cô cứng đờ, khi ra ngoài, cô không có để thứ này vào trong vali cho anh.
Mà thứ này rõ ràng cũng không thể là anh mua để hai người dùng, bởi vì đã mở, hơn nữa còn dùng mấy cái rồi.
Trần Vu Nhất cũng liếc nhìn mấy lần bóng người đó, khí thế trên người anh ta quá mạnh mẽ, có loại ưu nhã lẫm liệt, thành phố S từ khi nào có nhân vật như này?
Chỉ có điều, anh cũng không nhìn thấy gương mặt của Hoắc Đình Phong.
Chiếc xe Bentley màu đen dừng ở bên ngoài sân bay, Hoắc Đình Phong còn chưa đi tới xe, tài xế đã mở cửa xe ra: “Anh Hoắc.”
Đưa tay, anh ta tháo kính râm xuống, trong mắt có chút tơ máu, không có ngủ ngon, bàn tay lớn sạch sẽ khớp xương rõ ràng day nhẹ trán, khẽ gật đầu, anh ta ngồi vào trong xe.
Người đàn ông vừa rồi có chút quen mặt, Trần Vu Nhất hơi nheo mắt, hai chân vắt chéo lại, sau đó bèn nhớ ra mình từng nhìn thấy ảnh cướp của hai người trong ví tiền của Thân Nhã.
Chỉ là người đàn ông đó…
“Anh Hoắc, về biệt thự sao?” Giọng nói của tài xế truyền tới.
Dòng suy nghĩ bị gián đoạn, Hoắc Đình Phong thu liễm dòng suy nghĩ lại, khẽ gật cằm: “Về biệt thự.”
…
Hai người quay về biệt thự ở ngoại ô trước, khi tới biệt thự đã là 4 giờ sáng, quả thật đã rất mệt rồi, nằm ra giường thì ngủ thiếp đi.
8 giờ sáng ngày hôm sau, Trần Vu Nhất tỉnh dậy, đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, Lâm Nam Kiều vốn hơi nhắm mắt đã mở mắt ra.
Liếc nhìn hướng phòng tắm, cô ta ngồi dậy, để hộp bao cao su dùng một nửa vào trong vali của anh.
Thời gian của trò chơi không thể quá dài được, nếu không sẽ mài mòn hết nhiệt tình của đàn ông và dục vọng đối với bạn, bị vạch trần loại chuyện này là thích hợp vào lúc hai bên đang mặn nồng nhất.
Khi Thân Nhã nhận được điện thoại thì là 8 giờ sáng, cô ở nhà họ Trần sớm đã sắp phát mốc, lúc này càng nóng lòng muốn rời khỏi.
Cát Mỹ Ngọc muốn lái xe đưa cô về, bên ngoài nhà họ Trần có rất nhiều taxi, hoàn toàn không cần đưa nên cô từ chối khéo, sau đó rảo bước đi ra khỏi nhà họ Trần, bắt taxi.
Khi cô về tới nhà, Trần Vu Nhất đã ở nhà rồi, trên bàn để hộp quà, là quà mang từ Hồng Kông về cho cô.
Thân Nhã mỉm cười, móc ra, là một chiếc váy dài, rất đẹp, có điều bộ dạng của cô bây giờ căn bản không thể mặc được, sinh xong bé cưng, tới lúc đó rồi mặc.
Trần Vu Nhất cúi người, cho cô một cái ôm ấm áp, nhấp nháp đôi môi đỏ của cô một chút: “Tối nay sau khi tan làm từ công ty về anh cùng em đi ăn tối.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Được.” Thân Nhã ôm lấy anh: “Dì giúp việc không có ở đây, em nấu ít cháo cho anh nha?”
“Đâu thể để vợ anh phiền phức thế được, em nghỉ ngơi đi, anh ăn ở công ty là được.” Lúc nói chuyện, Trần Vu Nhất đã lấy áo vest, mặc vào, sau đó ra ngoài.
“Mấy ngày nay ở Hồng Kông rất bận sao?” Cô tiễn anh ra ngoài cửa chung cư.
“Ừ, khá bận, anh đi đây.” Đàn ông một khi quen nói dối, vậy thì sẽ thành tự nhiên, hơn nữa có thể nói mà mặt không đổi sắc.
Về tới phòng, Thân Nhã dọn dẹp một chút nhà cửa, ánh mắt dừng trên chiếc vali để ở sô pha, cô đi tới, mở vali ra.
Khi anh đi quần áo cô sắp cho anh, bộ này không mặc, đương nhiên phải là phẳng rồi treo vào trong tủ.
Áo khoác, quần tây, giống hệt đồ mà cô đã sắp, đợi khi lấy ra bộ cuối cùng thì hộp bao cao su đập vào mắt.
Hơi sững người, cơ thể của cô cứng đờ, khi ra ngoài, cô không có để thứ này vào trong vali cho anh.
Mà thứ này rõ ràng cũng không thể là anh mua để hai người dùng, bởi vì đã mở, hơn nữa còn dùng mấy cái rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.