Chương 875
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 874
Diệp Giai Nhi cũng đồng ý: “Tớ cũng rất chán ghét Lâm Nam Kiều, cũng không muốn thấy cô ta sống tốt.”
Thân Nhã nhìn Trần Diễm An, lại nhìn Diệp Giai Nhi, không lên tiếng, ngồi đó không nhúc nhích.
Lâm Nam Kiều trong bệnh viện bị đánh rất nghiêm trọng, bác sĩ đang kiểm tra toàn thân cho cô ta, Trần Vu Nhất có chút tự trách.
Con người luôn cảm thấy đồng tình với kẻ yếu, bất kể là đàn ông hay phụ nữ.
“Ngồi đây cứ như quốc bảo ấy, bị người ta đi tới đi lui nhòm ngó, đi, chúng ta đến quán cà phê.” Trần Diễm An đề nghị.
Thân Nhã lắc đầu: “Các cậu đi đi, tớ bây giờ chỉ muốn yên lặng một mình.”
Diệp Giai Nhi gật đầu, kéo Trần Diễm An còn đang định nói gì đó rời đi, cô hiểu tâm trạng Thân Nhã lúc này.
Bây giờ là mùa thu, còn chưa vào đông, Thân Nhã lại cảm thấy rất lạnh, dọc theo con đường ngoài bệnh viện, cô chậm rãi đi về phía trước.
Không đi bao lâu, giày vải dưới chân sút đế, cô cười trào phúng, lại còn khó coi hơn cả khóc, dứt khoát cởi giày vứt đi.
Bentley đen lái chậm theo cạnh cô, sau đó, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông xuất hiện: “Muốn lên xe không? Hình như cô không đi nỗi nữa…”
Giọng nói trầm thấp vô cùng quen thuộc, Thân Nhã ngẩng đầu, nhìn sang.
Sau đó cúi đầu, cô cứ chân trần cứng ngắc bước về phía trước như vậy, như chưa từng nhìn thấy Hoắc Đình Phong.
Cửa xe mở ra, vóc dáng cao thẳng tôn quý của người đàn ông đứng trước mặt cô, chặn đường đi của cô, nhàn nhạt nhắc nhở: “Cô không thể tiếp tục đi thế này nữa…”
Đôi chân trắng nõn đã bị mảnh thủy tinh trên đất cứa rách, máu tươi chảy dọc theo chân.
“Tránh ra!” Cô lúc này rất nóng nảy.
Hoắc Đình Phong khẽ nhắm mắt, bờ môi mỏng hơi cong, ngón tay thon dài chỉ vào chân cô: “Không đau sao?”
Đau, cô sớm đã tê dại, không có bất kỳ cảm giác gì, đau là gì, cô sớm đã không biết.
Anh ngước mắt nhìn khuôn mặt quật cường của cô, khẽ cau mày, nhàn nhạt nói: “Hủy hoại bản thân như vậy không có ý nghĩa gì, người khác chỉ xem cô như kẻ điên, họ sẽ không đồng tình với cảnh ngộ cô phải chịu, chỉ cảm thấy trào phúng với tình cảnh thê thảm hiện tại của cô, hiểu sao?”
Thân Nhã cúi đầu nhìn bản thân mình, trên người vẫn là đồ bầu rộng rãi, chân lấm lem bẩn thỉu, quả thực giống kẻ điên.
“Lên xe, chân cô phải băng bó…” Hoắc Đình Phong trời sinh có cảm giác uy nghiêm.
Dù sao cũng hơi mệt, cô cúi đầu, bước vào trong xe, sắc mặt vẫn tái nhợt như vậy, không có tia máu.
Hoắc Đình Phong ngồi cạnh cô, hai chân bắt chéo, mở miệng: “Muốn đi đâu?”
“Uống rượu…” Cô chẳng cần suy nghĩ nói ra hai chữ.
“Là một người mẹ, cô không thể lựa chọn uống rượu vào lúc này…” Ánh mắt anh lướt qua bụng cô, nhắc nhở.
Thân Nhã nào có thể nghe vào lời của anh, có chút làm loạn vô lý: “Tôi chính là muốn uống rượu, có cho hay không, không cho tôi xuống xe, tự tôi đi.”
Khẽ thở dài, lắc đầu, Hoắc Đình Phong nói với tài xế: “Đến quán bar.”
Diệp Giai Nhi cũng đồng ý: “Tớ cũng rất chán ghét Lâm Nam Kiều, cũng không muốn thấy cô ta sống tốt.”
Thân Nhã nhìn Trần Diễm An, lại nhìn Diệp Giai Nhi, không lên tiếng, ngồi đó không nhúc nhích.
Lâm Nam Kiều trong bệnh viện bị đánh rất nghiêm trọng, bác sĩ đang kiểm tra toàn thân cho cô ta, Trần Vu Nhất có chút tự trách.
Con người luôn cảm thấy đồng tình với kẻ yếu, bất kể là đàn ông hay phụ nữ.
“Ngồi đây cứ như quốc bảo ấy, bị người ta đi tới đi lui nhòm ngó, đi, chúng ta đến quán cà phê.” Trần Diễm An đề nghị.
Thân Nhã lắc đầu: “Các cậu đi đi, tớ bây giờ chỉ muốn yên lặng một mình.”
Diệp Giai Nhi gật đầu, kéo Trần Diễm An còn đang định nói gì đó rời đi, cô hiểu tâm trạng Thân Nhã lúc này.
Bây giờ là mùa thu, còn chưa vào đông, Thân Nhã lại cảm thấy rất lạnh, dọc theo con đường ngoài bệnh viện, cô chậm rãi đi về phía trước.
Không đi bao lâu, giày vải dưới chân sút đế, cô cười trào phúng, lại còn khó coi hơn cả khóc, dứt khoát cởi giày vứt đi.
Bentley đen lái chậm theo cạnh cô, sau đó, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông xuất hiện: “Muốn lên xe không? Hình như cô không đi nỗi nữa…”
Giọng nói trầm thấp vô cùng quen thuộc, Thân Nhã ngẩng đầu, nhìn sang.
Sau đó cúi đầu, cô cứ chân trần cứng ngắc bước về phía trước như vậy, như chưa từng nhìn thấy Hoắc Đình Phong.
Cửa xe mở ra, vóc dáng cao thẳng tôn quý của người đàn ông đứng trước mặt cô, chặn đường đi của cô, nhàn nhạt nhắc nhở: “Cô không thể tiếp tục đi thế này nữa…”
Đôi chân trắng nõn đã bị mảnh thủy tinh trên đất cứa rách, máu tươi chảy dọc theo chân.
“Tránh ra!” Cô lúc này rất nóng nảy.
Hoắc Đình Phong khẽ nhắm mắt, bờ môi mỏng hơi cong, ngón tay thon dài chỉ vào chân cô: “Không đau sao?”
Đau, cô sớm đã tê dại, không có bất kỳ cảm giác gì, đau là gì, cô sớm đã không biết.
Anh ngước mắt nhìn khuôn mặt quật cường của cô, khẽ cau mày, nhàn nhạt nói: “Hủy hoại bản thân như vậy không có ý nghĩa gì, người khác chỉ xem cô như kẻ điên, họ sẽ không đồng tình với cảnh ngộ cô phải chịu, chỉ cảm thấy trào phúng với tình cảnh thê thảm hiện tại của cô, hiểu sao?”
Thân Nhã cúi đầu nhìn bản thân mình, trên người vẫn là đồ bầu rộng rãi, chân lấm lem bẩn thỉu, quả thực giống kẻ điên.
“Lên xe, chân cô phải băng bó…” Hoắc Đình Phong trời sinh có cảm giác uy nghiêm.
Dù sao cũng hơi mệt, cô cúi đầu, bước vào trong xe, sắc mặt vẫn tái nhợt như vậy, không có tia máu.
Hoắc Đình Phong ngồi cạnh cô, hai chân bắt chéo, mở miệng: “Muốn đi đâu?”
“Uống rượu…” Cô chẳng cần suy nghĩ nói ra hai chữ.
“Là một người mẹ, cô không thể lựa chọn uống rượu vào lúc này…” Ánh mắt anh lướt qua bụng cô, nhắc nhở.
Thân Nhã nào có thể nghe vào lời của anh, có chút làm loạn vô lý: “Tôi chính là muốn uống rượu, có cho hay không, không cho tôi xuống xe, tự tôi đi.”
Khẽ thở dài, lắc đầu, Hoắc Đình Phong nói với tài xế: “Đến quán bar.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.