Chương 88
Lam Linh Chi
31/12/2021
Lại còn có toàn bộ nữa hả? Diệp Giai Nhi hít vào một hơi thật sâu, rốt
cuộc là trong lòng của cô ta bất mãn mình tới cỡ nào vậy chứ?
“Cô có biết tôi ghét cô nhất là vì chuyện gì không? Chuyện gì tôi làm cũng không ít hơn cô, tôi tự nhận là cho dù dáng người hay vẻ bề ngoài đều không thua kém gì cô, nhưng mà cô nhận được sự yêu thích, sự khen thưởng, sự khẳng định, mãi mãi cũng là cô, những thứ này tôi còn có thể chịu đựng được, điểm duy nhất tôi không đồng ý chính là sự lừa dối của cô.”
Trần Dĩ Ninh cười lạnh, ngồi trên ghế sofa: “Tôi tự nhận cô là người bạn tốt nhất của tôi, chỉ cần cô gặp khó khăn, có chuyện gì mà tôi không giúp đỡ cô hả?”
Cô không thể đến trường học, cô ta dạy thay cho cô, chỉ cần cô mở miệng, cho đến bây giờ Trần Dĩ Ninh đều chưa từng từ chối.
Không có nhà ở, cô ta lập tức liên hệ giúp cho cô, thậm chí còn xin phép nghỉ dạy mà hỗ trợ dọn dẹp nhà với cô.
“Tôi gặp khó khăn đã mở miệng nhờ cô giúp đỡ, rõ ràng là cô có năng lực đó, vậy mà cô lại nói dối không muốn giúp tôi. Diệp Giai Nhi, rốt cuộc là cô có suy nghĩ gì vậy hả?”
Càng làm cho cô ta cảm thấy nhục nhã đó chính là mình đã đưa tới cửa, thế mà mắt của anh ta còn không thèm nhìn mình một cái nào.
Cô ta đều đã đạp lên sự tự tôn duy nhất của mình ở dưới chân, cố ý quyến rũ anh. Cuối cùng, kết quả nhận được lại nhục nhã như thế.
Chỉ sợ trong lòng của anh cảm thấy người phụ nữ như vậy giống như là rác rưởi, nhưng mà cuối cùng cô ta vẫn không bằng Diệp Giai Nhi.
Diệp Giai Nhi vẫn không biết hóa ra là Trần Dĩ Ninh lại nghĩ mình như thế.
“Tôi đã nói với cô chuyện đó không phải là tôi cố ý giấu diếm, mà là thật sự có nỗi khổ tâm.”
Làm như là Trần Dĩ Ninh nghe thấy câu chuyện cười gì đó, cô ta cười to: “Kết hôn với tổng giám đốc thành phố S, cô lại nói là mình có nỗi khổ tâm? Cô đang cố ý khoe khoang, hay là đang kích thích?”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi thản nhiên nói.
“Chúng ta đã làm bạn bè ba năm, vốn dĩ cho rằng mình đã hiểu đối phương rất rõ, không ngờ tới hóa ra lại là một câu chuyện cười tự mình đa tình, cô không thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi, cảm thấy châm chọc, tôi cũng không giải thích…”
“Hiển nhiên là cái từ bạn bè này đã không còn phù hợp với chúng ta nữa rồi, tôi cũng chỉ nói một câu thôi, đối với Trần Dĩ Ninh cô, Diệp Giai Nhi tôi không thẹn với lương tâm.”
Có một số việc không phù hợp nói thẳng mặt, chỉ có thể biến hóa trong lời nói.
Ví dụ như là học phí hai năm cuối đại học của cô ta, ví dụ như là tiền học phí của em trai…
Cô biết là tính cách của Trần Dĩ Ninh kiêu ngạo, nếu như nói ra chuyện đó, lòng tự tôn của cô ta sẽ không cho phép, không thể chấp nhận, tư tưởng lại càng vặn vẹo đến tột đỉnh.
Bây giờ cô không cần phải nói những lời đó.
“Cô vẫn cảm thấy tôi che chắn cô, làm cho cô trở thành một cái bóng, vậy thì từ ngày hôm nay trở đi, tôi sẽ rời xa cô, để cô có cơ hội tỏa sáng, nhưng mà…”
Cô đang nói rồi bỗng dưng dừng lại, bước lên phía trước, đưa tay tán lên trên mặt của Trần Dĩ Ninh, sau đó mới gằn từng chữ.
“Một cái tát này là cái giá mà cô phải trả bởi vì những chuyện mà mình đã làm.”
Vừa mới nói xong, cô không tiếp tục nhìn Trần Dĩ Ninh nữa, nhanh chân bước ra bên ngoài.
Lúc đi đến lầu ba, Diệp Giai Nhi dừng chân, nhìn Thẩm Hoài Dương: “Tôi muốn về nhà một chuyến.”
Mắt anh đảo nhìn cô, gương mặt có hơi trắng, cảm xúc đã rất bình tĩnh, ánh mắt đen bóng, không hiểu sao lại làm cho người ta rất muốn chạm vào.
“Ừm.” Bình tĩnh nhìn cô mấy lần, anh đáp nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn thời gian: “Tôi đến công ty một chuyến.”
“Cô có biết tôi ghét cô nhất là vì chuyện gì không? Chuyện gì tôi làm cũng không ít hơn cô, tôi tự nhận là cho dù dáng người hay vẻ bề ngoài đều không thua kém gì cô, nhưng mà cô nhận được sự yêu thích, sự khen thưởng, sự khẳng định, mãi mãi cũng là cô, những thứ này tôi còn có thể chịu đựng được, điểm duy nhất tôi không đồng ý chính là sự lừa dối của cô.”
Trần Dĩ Ninh cười lạnh, ngồi trên ghế sofa: “Tôi tự nhận cô là người bạn tốt nhất của tôi, chỉ cần cô gặp khó khăn, có chuyện gì mà tôi không giúp đỡ cô hả?”
Cô không thể đến trường học, cô ta dạy thay cho cô, chỉ cần cô mở miệng, cho đến bây giờ Trần Dĩ Ninh đều chưa từng từ chối.
Không có nhà ở, cô ta lập tức liên hệ giúp cho cô, thậm chí còn xin phép nghỉ dạy mà hỗ trợ dọn dẹp nhà với cô.
“Tôi gặp khó khăn đã mở miệng nhờ cô giúp đỡ, rõ ràng là cô có năng lực đó, vậy mà cô lại nói dối không muốn giúp tôi. Diệp Giai Nhi, rốt cuộc là cô có suy nghĩ gì vậy hả?”
Càng làm cho cô ta cảm thấy nhục nhã đó chính là mình đã đưa tới cửa, thế mà mắt của anh ta còn không thèm nhìn mình một cái nào.
Cô ta đều đã đạp lên sự tự tôn duy nhất của mình ở dưới chân, cố ý quyến rũ anh. Cuối cùng, kết quả nhận được lại nhục nhã như thế.
Chỉ sợ trong lòng của anh cảm thấy người phụ nữ như vậy giống như là rác rưởi, nhưng mà cuối cùng cô ta vẫn không bằng Diệp Giai Nhi.
Diệp Giai Nhi vẫn không biết hóa ra là Trần Dĩ Ninh lại nghĩ mình như thế.
“Tôi đã nói với cô chuyện đó không phải là tôi cố ý giấu diếm, mà là thật sự có nỗi khổ tâm.”
Làm như là Trần Dĩ Ninh nghe thấy câu chuyện cười gì đó, cô ta cười to: “Kết hôn với tổng giám đốc thành phố S, cô lại nói là mình có nỗi khổ tâm? Cô đang cố ý khoe khoang, hay là đang kích thích?”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi thản nhiên nói.
“Chúng ta đã làm bạn bè ba năm, vốn dĩ cho rằng mình đã hiểu đối phương rất rõ, không ngờ tới hóa ra lại là một câu chuyện cười tự mình đa tình, cô không thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi, cảm thấy châm chọc, tôi cũng không giải thích…”
“Hiển nhiên là cái từ bạn bè này đã không còn phù hợp với chúng ta nữa rồi, tôi cũng chỉ nói một câu thôi, đối với Trần Dĩ Ninh cô, Diệp Giai Nhi tôi không thẹn với lương tâm.”
Có một số việc không phù hợp nói thẳng mặt, chỉ có thể biến hóa trong lời nói.
Ví dụ như là học phí hai năm cuối đại học của cô ta, ví dụ như là tiền học phí của em trai…
Cô biết là tính cách của Trần Dĩ Ninh kiêu ngạo, nếu như nói ra chuyện đó, lòng tự tôn của cô ta sẽ không cho phép, không thể chấp nhận, tư tưởng lại càng vặn vẹo đến tột đỉnh.
Bây giờ cô không cần phải nói những lời đó.
“Cô vẫn cảm thấy tôi che chắn cô, làm cho cô trở thành một cái bóng, vậy thì từ ngày hôm nay trở đi, tôi sẽ rời xa cô, để cô có cơ hội tỏa sáng, nhưng mà…”
Cô đang nói rồi bỗng dưng dừng lại, bước lên phía trước, đưa tay tán lên trên mặt của Trần Dĩ Ninh, sau đó mới gằn từng chữ.
“Một cái tát này là cái giá mà cô phải trả bởi vì những chuyện mà mình đã làm.”
Vừa mới nói xong, cô không tiếp tục nhìn Trần Dĩ Ninh nữa, nhanh chân bước ra bên ngoài.
Lúc đi đến lầu ba, Diệp Giai Nhi dừng chân, nhìn Thẩm Hoài Dương: “Tôi muốn về nhà một chuyến.”
Mắt anh đảo nhìn cô, gương mặt có hơi trắng, cảm xúc đã rất bình tĩnh, ánh mắt đen bóng, không hiểu sao lại làm cho người ta rất muốn chạm vào.
“Ừm.” Bình tĩnh nhìn cô mấy lần, anh đáp nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn thời gian: “Tôi đến công ty một chuyến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.