Chương 909
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 908
Cô không đón taxi nữa, cứ thong thả đi về phía trước, vừa đi vừa nghỉ, đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi.
Trời tối rất nhanh. Thân Nhã khẽ thở dài, chậm rãi đi bộ trên đường phố rộng rãi mà sạch sẽ, nửa đường lại thấy một thông báo tuyển dụng.
Cô bước vào. Quản lý là một người đàn ông trung niên đầu hói, bụng ngấn mỡ. Nghe được ý định của Thân Nhã, ông ta liền cười tủm tỉm hỏi sơ yếu lý lịch của cô.
Cô đưa qua rồi liếc nhìn xung quanh nơi gọi là văn phòng này. Nó chỉ rộng bằng hai gian phòng, trông hơi lộn xộn. Trong thâm tâm, cô cảm thấy có gì đó không ổn.
“Có vẻ khá ổn. Như vậy đi, sáng mai cô đến làm nhé.” Người quản lý đặt sơ yếu lý lịch xuống.
Thân Nhã vẫn thấy không yên tam. Cô nhận lời, giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi này trước đã.
Người quản lý hỏi cô về thẻ căn cước nhưng cô không đưa, viện cớ là để ở nhà. Người kia lại cười tủm tỉm đưa cô đến trước thang máy.
Cô vừa quay người, chuẩn bị rời đi thì sắc mặt của người quản lý chợt thay đổi, bàn tay mập mạp của ông ta đặt trên eo cô, miệng không ngừng tiến tới cọ vào mặt cô.
Cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy nên giật mình kinh hãi. Sau khi phản ứng lại liền giơ móng tay sắc nhọn bấu vào cánh tay người quản lý.
Ông ta bị đau không khỏi hít ngược vào, nhưng dù sao sức đàn ông vẫn mạnh hơn phụ nữ, ông ta nheo mắt nói: “Chỉ cần cô thỏa mãn tôi thì tất cả những chuyện khác đều dễ nói.”
Thân Nhã run rẩy không ngừng, giơ chân trái húc một cú thật mạnh hướng lên phía trên, rồi huých cùi chỏ phải vào mắt đối phương.
Người quản lý không nhịn được, đau đớn kêu ré lên, lấy một tay che mắt, tay kia che lấy chỗ đang đau nhức giữa hai chân.
Lợi dụng sơ hở này, Thân Nhã hớt hải chạy ra ngoài, nhưng tên quản lý không chịu thua, vẫn đuổi theo không bỏ, miệng thì không ngừng hét lên: “Bà xã, đừng đi! Bà xã ơi!”
Ông ta chạy rất nhanh. Thân Nhã vẫn còn hơi yếu. Thấy hai người chỉ còn cách vài bước, chân cô nghiêng đi rồi chợt ngã thẳng về phía trước đúng vào thời điểm quan trọng này. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Sắc mặt cô tối sầm, ánh mắt ảm đạm hẳn, nhưng cô không ngờ mình lại không ngã xuống đất mà được một đôi tay kịp thời đỡ lấy.
Theo phản xạ có điều kiện, cô giơ hai tay ra nắm lấy cọng cỏ cứu mạng kia. Cánh tay đối phương rất rắn chắc mạnh mẽ, hơi thở nam tính, trưởng thành toát ra từ trên người anh ta cũng rất dễ chịu.
Cô ngẩng đầu lên, nhưng vừa nhìn thấy người tới lại kinh ngạc trợn to hai mắt. Không ngờ lại là Hoắc Đình Phong!
Tên quản lý vốn đang đầy bụng tức, lại thêm vừa rồi bị Thân Nhã đá cho mấy phát nên càng không vui. Lúc này, bỗng dưng lại có một kẻ xen vào khiến ông ta càng khó chịu hơn: “Cút ngay cho tao!”
Hoắc Đình Phong không để ý đến tên quản lý đang kêu gào, không thèm cả liếc nhìn, chỉ đỡ Thân Nhã lên: “Có bị thương không?”
Hơi thở tỏa ra từ người anh rất nóng bỏng. Ở khoảng cách gần như vậy, khí chất nam tính lại càng thêm mạnh mẽ, mãnh liệt hơn. Cô hơi luống cuống tay chân, vội vàng đứng lên rồi lắc đầu.
“Thằng tọc mạch nào nhảy ra đây vậy? Cô ta là vợ tao!” Người quản lý nói năng bậy bạ.
Hoắc Đình Phong đang hơi khuỵu người xuống, mắt nheo lại nhìn tên quản lý, không nói lời nào mà chỉ nhìn đối phương chằm chằm.
Khí thế tỏa ra quá mạnh mẽ, hơn nữa còn rất áp lực khiến người quản lý bị áp chế.
Cô không đón taxi nữa, cứ thong thả đi về phía trước, vừa đi vừa nghỉ, đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi.
Trời tối rất nhanh. Thân Nhã khẽ thở dài, chậm rãi đi bộ trên đường phố rộng rãi mà sạch sẽ, nửa đường lại thấy một thông báo tuyển dụng.
Cô bước vào. Quản lý là một người đàn ông trung niên đầu hói, bụng ngấn mỡ. Nghe được ý định của Thân Nhã, ông ta liền cười tủm tỉm hỏi sơ yếu lý lịch của cô.
Cô đưa qua rồi liếc nhìn xung quanh nơi gọi là văn phòng này. Nó chỉ rộng bằng hai gian phòng, trông hơi lộn xộn. Trong thâm tâm, cô cảm thấy có gì đó không ổn.
“Có vẻ khá ổn. Như vậy đi, sáng mai cô đến làm nhé.” Người quản lý đặt sơ yếu lý lịch xuống.
Thân Nhã vẫn thấy không yên tam. Cô nhận lời, giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi này trước đã.
Người quản lý hỏi cô về thẻ căn cước nhưng cô không đưa, viện cớ là để ở nhà. Người kia lại cười tủm tỉm đưa cô đến trước thang máy.
Cô vừa quay người, chuẩn bị rời đi thì sắc mặt của người quản lý chợt thay đổi, bàn tay mập mạp của ông ta đặt trên eo cô, miệng không ngừng tiến tới cọ vào mặt cô.
Cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy nên giật mình kinh hãi. Sau khi phản ứng lại liền giơ móng tay sắc nhọn bấu vào cánh tay người quản lý.
Ông ta bị đau không khỏi hít ngược vào, nhưng dù sao sức đàn ông vẫn mạnh hơn phụ nữ, ông ta nheo mắt nói: “Chỉ cần cô thỏa mãn tôi thì tất cả những chuyện khác đều dễ nói.”
Thân Nhã run rẩy không ngừng, giơ chân trái húc một cú thật mạnh hướng lên phía trên, rồi huých cùi chỏ phải vào mắt đối phương.
Người quản lý không nhịn được, đau đớn kêu ré lên, lấy một tay che mắt, tay kia che lấy chỗ đang đau nhức giữa hai chân.
Lợi dụng sơ hở này, Thân Nhã hớt hải chạy ra ngoài, nhưng tên quản lý không chịu thua, vẫn đuổi theo không bỏ, miệng thì không ngừng hét lên: “Bà xã, đừng đi! Bà xã ơi!”
Ông ta chạy rất nhanh. Thân Nhã vẫn còn hơi yếu. Thấy hai người chỉ còn cách vài bước, chân cô nghiêng đi rồi chợt ngã thẳng về phía trước đúng vào thời điểm quan trọng này. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Sắc mặt cô tối sầm, ánh mắt ảm đạm hẳn, nhưng cô không ngờ mình lại không ngã xuống đất mà được một đôi tay kịp thời đỡ lấy.
Theo phản xạ có điều kiện, cô giơ hai tay ra nắm lấy cọng cỏ cứu mạng kia. Cánh tay đối phương rất rắn chắc mạnh mẽ, hơi thở nam tính, trưởng thành toát ra từ trên người anh ta cũng rất dễ chịu.
Cô ngẩng đầu lên, nhưng vừa nhìn thấy người tới lại kinh ngạc trợn to hai mắt. Không ngờ lại là Hoắc Đình Phong!
Tên quản lý vốn đang đầy bụng tức, lại thêm vừa rồi bị Thân Nhã đá cho mấy phát nên càng không vui. Lúc này, bỗng dưng lại có một kẻ xen vào khiến ông ta càng khó chịu hơn: “Cút ngay cho tao!”
Hoắc Đình Phong không để ý đến tên quản lý đang kêu gào, không thèm cả liếc nhìn, chỉ đỡ Thân Nhã lên: “Có bị thương không?”
Hơi thở tỏa ra từ người anh rất nóng bỏng. Ở khoảng cách gần như vậy, khí chất nam tính lại càng thêm mạnh mẽ, mãnh liệt hơn. Cô hơi luống cuống tay chân, vội vàng đứng lên rồi lắc đầu.
“Thằng tọc mạch nào nhảy ra đây vậy? Cô ta là vợ tao!” Người quản lý nói năng bậy bạ.
Hoắc Đình Phong đang hơi khuỵu người xuống, mắt nheo lại nhìn tên quản lý, không nói lời nào mà chỉ nhìn đối phương chằm chằm.
Khí thế tỏa ra quá mạnh mẽ, hơn nữa còn rất áp lực khiến người quản lý bị áp chế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.