Chương 933
Lam Linh Chi
13/09/2022
Chương 932
Thân Nhã mắng cô ấy: “Nào có đứa con gái nào lưu manh như cậu hả!”
“Người ta nói thật mà. Với cả cậu thoa kem che khuyết điểm à? Hãng nào thế? Nhìn bóng loáng luôn, tàn nhang lúc mang thai cũng biến mất rồi.”
Thân Nhã sờ lên mặt, lắc đầu trả lời: “Thời gian này tớ đang tập yoga, đi làm một ngày uống năm cốc nước. Da tốt lên chắc do uống nhiều nước đấy.”
“Từ mai tớ cũng thử xem, nhưng tớ sợ uống nhiều nước xong cứ đi nhà vệ sinh miết. Tớ lười đi nhà vệ sinh lắm.”
Trần Diễm An thật sự lười đến thần kỳ, có thể ngồi thì cô ấy tuyệt đối không đứng, có thể không nhúc nhích sẽ gắng không nhúc nhích.
Thân Nhã không nhịn được mà hơi nhíu mày, bọn họ đi trung tâm thương mại quốc tế, giá quần áo trong này đương nhiên là xa xỉ.
Trần Diễm An chọn vài món đồ da và mấy chiếc áo khoác dài. Thân Nhã không mua gì cả, chỉ đơn giản đi dạo cùng, chọn cùng cô ấy.
Sau khi tâm trạng bình tĩnh trở lại sẽ cảm thấy dù quần áo có giá thế nào thật ra cũng không khác gì mấy.
Nhưng Trần Diễm An lại đưa hai cái áo khoác dài cho cô: “Size của cậu đấy, màu cũng đẹp.”
Thân Nhã không cần, cô nhiều quần áo rồi, hai ngày trước cũng mới mua một cái. Trần Diễm An lại trưng ra khí thế ‘cậu không lấy tớ trở mặt cho xem’.
Cuối cùng, Thân Nhã bị ép, bất đắc dĩ phải nhận lấy. Bình thường cô chỉ nhận đồ do Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi mua, chưa bao giờ nhận đồ của người khác.
Hai người hơi đói bụng, vừa hay đối diện có một tiệm lẩu mới mở, hai người đứng bên đầu phố bên này, định sang phía đối diện.
Chợt, Trần Diễm An kích động hưng phấn kêu một tiếng: “Xe của nam thần kìa.”
Tim Thân Nhã đập nhanh một nhịp, vô thức nhìn qua, một chiếc Mulsanne màu xám bạc dừng ven đường, cô nhìn kỹ: “Cậu nhận lầm rồi.”
Cô ngồi chiếc Mulsanne xám bạc cùng chiếc Bentley đen kia nhiều quá rồi, thuộc làu biển số xe.
Từ ngày đó ở quán cháo, sau khi đưa cô về đến nhà, đã hai tuần cô không nhìn thấy anh, mà anh cũng không xuất hiện trước mặt cô.
Điều này khiến cô gần như sinh ra một loại ảo giác, tối hôm ấy ở quán cháo như một giấc mơ của cô vậy. Là phù dung sớm nở tối tàn; hoa trong gương, trăng trong nước.
Có nhiều lúc, trên đường bắt gặp Mulsanne hoặc Bentley, trái tim cô đều không nhịn được mà đập nhanh hơn, nhưng vừa nhìn ra mới phát hiện không phải xe của anh. Chuyện như thế đã xảy ra rất nhiều lần…
“Sao cậu biết tớ nhận sai?” Trần Diễm An còn đang duỗi dài cổ nhìn vào trong xe.
“Biển số xe không đúng, hai biển số xe khác hẳn nhau mà. Xe của anh ấy số đầu và số cuối đều là 9, mà chiếc xe kia là số 0.”
Trần Diễm An nhìn cô: “Sao cậu nhớ kỹ thế?”
Ngồi nhiều quá, đương nhiên nhớ kỹ…
Đương nhiên Thân Nhã không có khả năng trả lời như vậy, cô cười nói: “Trí nhớ của tớ tốt, cậu tưởng ai cũng như cậu chắc.”
“Cậu cứ đắc ý đi.” Trần Diễm An vươn tay nhéo mông cô.
“Sao cậu lại giở trò dê xồm trước mặt công chúng thế hả?” Thân Nhã đỏ mặt, tránh né cô ấy.
Tuy rằng tiệm lẩu này mới mở, nhưng hương vị đúng là rất ngon, chất thịt tươi mới, nước canh cũng ngon, giá lại ưu đãi.
Thân Nhã mắng cô ấy: “Nào có đứa con gái nào lưu manh như cậu hả!”
“Người ta nói thật mà. Với cả cậu thoa kem che khuyết điểm à? Hãng nào thế? Nhìn bóng loáng luôn, tàn nhang lúc mang thai cũng biến mất rồi.”
Thân Nhã sờ lên mặt, lắc đầu trả lời: “Thời gian này tớ đang tập yoga, đi làm một ngày uống năm cốc nước. Da tốt lên chắc do uống nhiều nước đấy.”
“Từ mai tớ cũng thử xem, nhưng tớ sợ uống nhiều nước xong cứ đi nhà vệ sinh miết. Tớ lười đi nhà vệ sinh lắm.”
Trần Diễm An thật sự lười đến thần kỳ, có thể ngồi thì cô ấy tuyệt đối không đứng, có thể không nhúc nhích sẽ gắng không nhúc nhích.
Thân Nhã không nhịn được mà hơi nhíu mày, bọn họ đi trung tâm thương mại quốc tế, giá quần áo trong này đương nhiên là xa xỉ.
Trần Diễm An chọn vài món đồ da và mấy chiếc áo khoác dài. Thân Nhã không mua gì cả, chỉ đơn giản đi dạo cùng, chọn cùng cô ấy.
Sau khi tâm trạng bình tĩnh trở lại sẽ cảm thấy dù quần áo có giá thế nào thật ra cũng không khác gì mấy.
Nhưng Trần Diễm An lại đưa hai cái áo khoác dài cho cô: “Size của cậu đấy, màu cũng đẹp.”
Thân Nhã không cần, cô nhiều quần áo rồi, hai ngày trước cũng mới mua một cái. Trần Diễm An lại trưng ra khí thế ‘cậu không lấy tớ trở mặt cho xem’.
Cuối cùng, Thân Nhã bị ép, bất đắc dĩ phải nhận lấy. Bình thường cô chỉ nhận đồ do Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi mua, chưa bao giờ nhận đồ của người khác.
Hai người hơi đói bụng, vừa hay đối diện có một tiệm lẩu mới mở, hai người đứng bên đầu phố bên này, định sang phía đối diện.
Chợt, Trần Diễm An kích động hưng phấn kêu một tiếng: “Xe của nam thần kìa.”
Tim Thân Nhã đập nhanh một nhịp, vô thức nhìn qua, một chiếc Mulsanne màu xám bạc dừng ven đường, cô nhìn kỹ: “Cậu nhận lầm rồi.”
Cô ngồi chiếc Mulsanne xám bạc cùng chiếc Bentley đen kia nhiều quá rồi, thuộc làu biển số xe.
Từ ngày đó ở quán cháo, sau khi đưa cô về đến nhà, đã hai tuần cô không nhìn thấy anh, mà anh cũng không xuất hiện trước mặt cô.
Điều này khiến cô gần như sinh ra một loại ảo giác, tối hôm ấy ở quán cháo như một giấc mơ của cô vậy. Là phù dung sớm nở tối tàn; hoa trong gương, trăng trong nước.
Có nhiều lúc, trên đường bắt gặp Mulsanne hoặc Bentley, trái tim cô đều không nhịn được mà đập nhanh hơn, nhưng vừa nhìn ra mới phát hiện không phải xe của anh. Chuyện như thế đã xảy ra rất nhiều lần…
“Sao cậu biết tớ nhận sai?” Trần Diễm An còn đang duỗi dài cổ nhìn vào trong xe.
“Biển số xe không đúng, hai biển số xe khác hẳn nhau mà. Xe của anh ấy số đầu và số cuối đều là 9, mà chiếc xe kia là số 0.”
Trần Diễm An nhìn cô: “Sao cậu nhớ kỹ thế?”
Ngồi nhiều quá, đương nhiên nhớ kỹ…
Đương nhiên Thân Nhã không có khả năng trả lời như vậy, cô cười nói: “Trí nhớ của tớ tốt, cậu tưởng ai cũng như cậu chắc.”
“Cậu cứ đắc ý đi.” Trần Diễm An vươn tay nhéo mông cô.
“Sao cậu lại giở trò dê xồm trước mặt công chúng thế hả?” Thân Nhã đỏ mặt, tránh né cô ấy.
Tuy rằng tiệm lẩu này mới mở, nhưng hương vị đúng là rất ngon, chất thịt tươi mới, nước canh cũng ngon, giá lại ưu đãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.