Chương 959
Lam Linh Chi
13/09/2022
Chương 958
Trong lúc tình loạn ý mê, hai má Thân Nhã đỏ bừng, cô đẩy Hoắc Đình Phong ra: “Tôi muốn nghỉ ngơi….”
Hoắc Đình Phong nhắm mắt lại rồi lại mở ra, giọng nói khàn khàn khiến người khác nghe xong phải đỏ mặt, tim đập thình thịch nhưng vẫn rất nho nhã lịch sự: “Được, nhớ ăn bánh sinh nhật. Còn nữa, sinh nhật vui vẻ…”
Nói xong, đôi chân dài mạnh mẽ trong chiếc quần âu của Hoắc Đình Phong di chuyển, bước ra bên ngoài.
Lưng Hoắc Đình Phong rộng và cường tráng, có mị lực khiến người ta mê đắm, nhìn bóng lưng đó, Thân Nhã đỏ bừng mặt, tim đập nhanh, hơi sợ Hoắc Đình Phong sẽ quay đầu lại.
Hoắc Đình Phong đi ra khỏi phòng, cuối cùng vẫn quay đầu lại, đôi mắt đen thâm trầm như phủ một lớp mực: “Có muốn anh ở lại không?”
Khi Hoắc Đình Phong quay lại, Thân Nhã cảm thấy rõ tim mình đang run rẩy, nhận lấy từng chút từng chút rung động, cô cố tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, muốn nói nhưng miệng cứ như bị dính chặt.
“Nếu em không nói gì thì anh sẽ coi như em ngầm đồng ý rồi…” Hoắc Đình Phong lại nói.
Cô vẫn không thể nói ra một lời nào, cô là người trưởng thành, cô hiểu ánh mắt đó của Hoắc Đình Phong nghĩa là gì, cũng hiểu anh ở lại thì sẽ thế nào…
Nhưng sau khi Hoắc Đình Phong khiến cô động lòng, đêm nay cô thật sự không muốn đẩy sự ấm áp và nóng bỏng này đi, cho dù cô sắp bị ngọn lửa đó nuốt chửng.
Hoắc Đình Phong đã xoay người lại, đôi chân dài quyến rũ bước về phía trước, bàn tay to lớn ôm lấy cô vào lòng, đôi môi hé mở lại áp vào nhau, hai người ôm lấy nhau.
Áo sơ mi và quần âu được cởi ra. Thân hình của Hoắc Đình Phong cân đối và cường tráng. Những đường nét rõ ràng của cơ bắp càng làm tôn thêm vẻ đẹp cơ thể của người đàn ông này. Cơ ngực căng phồng, rắn chắc, cơ bắp màu bánh mật càng thêm quyến rũ, những đường nét từ trên xuống dưới trên cơ thể càng làm tăng phần hấp dẫn, hai gối quỳ trên giường không có một chút thịt thừa nào, hoàn hảo đến mức khiến người khác miệng lưỡi khô khốc.
Mặt Thân Nhã đỏ bừng, khi mặc quần áo Hoắc Đình Phong là người ôn nhu, lịch sự, chu đáo, vô cùng có phong độ, lại càng dịu dàng như nước, nhưng khi cởi quần áo ra, anh cường tráng như một con sư tử đực, đem lại cảm giác hoàn toàn khác so với bình thường.
Hoắc Đình Phong nhìn cô chăm chú, mặt cô đỏ lựng, nóng bừng như có lửa đốt, gần như không dám nhìn thẳng anh.
Hoắc Đình Phong tới gần cô, hơi thở nam tính ái muội ập tới, cô sợ hãi bất an nhìn Hoắc Đình Phong, thành thật nói: “Tôi sợ…”
“Sợ gì…” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô vẫn còn đang trong cơn hoảng sợ thì Hoắc Đình Phong đã ôm cô vào lòng, động tác nhẹ nhàng như gió.
Một lúc lâu sau, cành lá ngừng lay động, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Sau đó, hai người ôm nhau, không khí trong phòng vô cùng ấm áp.
Điện thoại rung lên, Thân Nhã cầm lên, là Trần Diễm An, cô nhấc máy.
“Tớ đang ở bên ngoài cửa nhà cậu rồi đây này. Mau ra mở cửa đi!”
Thân Nhã giật mình, nhìn người đàn ông đang không mặc quần áo, cô không khỏi đỏ mặt: “Bạn của em, anh đã từng gặp rồi đấy…”
“Muốn anh ra mở cửa không?” Giọng nói Hoắc Đình Phong dịu dàng như nước.
Nghe vậy, Thân Nhã ho nhẹ một cái rồi vội vàng xua tay, cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Anh có cần trốn đi không?”
Hoắc Đình Phong không nói lời nào, chỉ nhìn cô rất chăm chú và tập trung.
Trong lúc tình loạn ý mê, hai má Thân Nhã đỏ bừng, cô đẩy Hoắc Đình Phong ra: “Tôi muốn nghỉ ngơi….”
Hoắc Đình Phong nhắm mắt lại rồi lại mở ra, giọng nói khàn khàn khiến người khác nghe xong phải đỏ mặt, tim đập thình thịch nhưng vẫn rất nho nhã lịch sự: “Được, nhớ ăn bánh sinh nhật. Còn nữa, sinh nhật vui vẻ…”
Nói xong, đôi chân dài mạnh mẽ trong chiếc quần âu của Hoắc Đình Phong di chuyển, bước ra bên ngoài.
Lưng Hoắc Đình Phong rộng và cường tráng, có mị lực khiến người ta mê đắm, nhìn bóng lưng đó, Thân Nhã đỏ bừng mặt, tim đập nhanh, hơi sợ Hoắc Đình Phong sẽ quay đầu lại.
Hoắc Đình Phong đi ra khỏi phòng, cuối cùng vẫn quay đầu lại, đôi mắt đen thâm trầm như phủ một lớp mực: “Có muốn anh ở lại không?”
Khi Hoắc Đình Phong quay lại, Thân Nhã cảm thấy rõ tim mình đang run rẩy, nhận lấy từng chút từng chút rung động, cô cố tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, muốn nói nhưng miệng cứ như bị dính chặt.
“Nếu em không nói gì thì anh sẽ coi như em ngầm đồng ý rồi…” Hoắc Đình Phong lại nói.
Cô vẫn không thể nói ra một lời nào, cô là người trưởng thành, cô hiểu ánh mắt đó của Hoắc Đình Phong nghĩa là gì, cũng hiểu anh ở lại thì sẽ thế nào…
Nhưng sau khi Hoắc Đình Phong khiến cô động lòng, đêm nay cô thật sự không muốn đẩy sự ấm áp và nóng bỏng này đi, cho dù cô sắp bị ngọn lửa đó nuốt chửng.
Hoắc Đình Phong đã xoay người lại, đôi chân dài quyến rũ bước về phía trước, bàn tay to lớn ôm lấy cô vào lòng, đôi môi hé mở lại áp vào nhau, hai người ôm lấy nhau.
Áo sơ mi và quần âu được cởi ra. Thân hình của Hoắc Đình Phong cân đối và cường tráng. Những đường nét rõ ràng của cơ bắp càng làm tôn thêm vẻ đẹp cơ thể của người đàn ông này. Cơ ngực căng phồng, rắn chắc, cơ bắp màu bánh mật càng thêm quyến rũ, những đường nét từ trên xuống dưới trên cơ thể càng làm tăng phần hấp dẫn, hai gối quỳ trên giường không có một chút thịt thừa nào, hoàn hảo đến mức khiến người khác miệng lưỡi khô khốc.
Mặt Thân Nhã đỏ bừng, khi mặc quần áo Hoắc Đình Phong là người ôn nhu, lịch sự, chu đáo, vô cùng có phong độ, lại càng dịu dàng như nước, nhưng khi cởi quần áo ra, anh cường tráng như một con sư tử đực, đem lại cảm giác hoàn toàn khác so với bình thường.
Hoắc Đình Phong nhìn cô chăm chú, mặt cô đỏ lựng, nóng bừng như có lửa đốt, gần như không dám nhìn thẳng anh.
Hoắc Đình Phong tới gần cô, hơi thở nam tính ái muội ập tới, cô sợ hãi bất an nhìn Hoắc Đình Phong, thành thật nói: “Tôi sợ…”
“Sợ gì…” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô vẫn còn đang trong cơn hoảng sợ thì Hoắc Đình Phong đã ôm cô vào lòng, động tác nhẹ nhàng như gió.
Một lúc lâu sau, cành lá ngừng lay động, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Sau đó, hai người ôm nhau, không khí trong phòng vô cùng ấm áp.
Điện thoại rung lên, Thân Nhã cầm lên, là Trần Diễm An, cô nhấc máy.
“Tớ đang ở bên ngoài cửa nhà cậu rồi đây này. Mau ra mở cửa đi!”
Thân Nhã giật mình, nhìn người đàn ông đang không mặc quần áo, cô không khỏi đỏ mặt: “Bạn của em, anh đã từng gặp rồi đấy…”
“Muốn anh ra mở cửa không?” Giọng nói Hoắc Đình Phong dịu dàng như nước.
Nghe vậy, Thân Nhã ho nhẹ một cái rồi vội vàng xua tay, cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Anh có cần trốn đi không?”
Hoắc Đình Phong không nói lời nào, chỉ nhìn cô rất chăm chú và tập trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.