Chương 961
Lam Linh Chi
13/09/2022
Chương 960
Nghe vậy, Thân Nhã nhìn Trần Diễm An lúc này đang vô cùng kiên trì, có vẻ không định bỏ qua cho cô, trong lòng không khỏi suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ Trần Diễm An thật sự phát hiện ra chuyện gì sao?
Cô lén liếc mắt nhìn về phía căn phòng, mặc dù vừa rồi rất vội nhưng cô cũng không quên cất chiếc áo khoác xám trên mắc áo đi.
Ngoài hai ly rượu đỏ thì không có đồ dùng gì của đàn ông nữa, có lẽ cô ấy cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Thân Nhã đang còn đang nói dở thì tự nhiên vang lên tiếng nhạc êm tai, Thân Nhã thở phào như trút được một gánh nặng: “Điện thoại đang reo kìa.”
Là Quý Hướng Không gọi đến, âm thanh nhỏ quá nên Thân Nhã không nghe được bên kia đang nói gì.
Nhưng Thân Nhã nghe thấy và hiểu rõ câu cuối cùng của Trần Diễm An, thậm chí nó còn đi thẳng vào trong lòng cô.
… Ừm tối nay em không về đâu, em ở chỗ của Thân Nhã, ngủ chung một phòng với cô ấy….
Mặt mũi cô lại choáng váng, không kìm được ho vài tiếng.
Cúp điện thoại xong, Trần Diễm An kéo Thân Nhã sang rồi nói: “Uống rượu cùng với tớ.”
“Cậu và Quý Hướng Không cãi nhau à?” Thân Nhã cau mày tò mò hỏi.
“Không.”
Cô thấy có gì đó không đúng lắm: “Nếu không cãi nhau thì sao cậu lại thế này? Bình thường cậu với Quý Hướng Không như hình với bóng cơ mà, hôm nay cậu làm sao vậy?”
“Uống với tớ trước đã.” Trần Diễm An không trả lời mà chỉ buông ra một câu như vậy rồi rót đầy ly rượu vang đưa cho Thân Nhã.
Thân Nhã hoàn toàn không có ý định muốn uống, nhưng Trần Diễm An cứ nhìn cô chằm chằm, cô không khỏi thầm nghĩ, chuốc say Trần Diễm An cũng là một cách hay.
Thế là cô bắt đầu uống với Trần Diễm An hết ly này đến ly khác, nhưng cô uống chậm và rất ít.
Trần Diễm An thì khác hẳn cô, uống rượu rất hăng. Thân Nhã cảm thấy hôm nay cô ấy thật sự có gì không đúng lắm, cứ như phải chịu kích thích gì đó.
Thân Nhã với tay lấy ly rượu khỏi tay Trần Diễm An, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Nhã… Hôm nay tớ đến bệnh viện kiểm tra… Bác sĩ nói rằng tớ không thể mang thai được… Tớ không có con được…” Trần Diễm An ngẩng đầu lên, cô ấy đã say, nỗi bi thương đong đầy trong ánh mắt.
Thân Nhã bất ngờ, cuối cùng cô cũng hiểu nguyên nhân của những hành động bất thường tối nay của Trần Diễm An!
Cô nói chậm rãi, nhẹ nhàng hỏi xem bác sĩ đã nói những gì nhưng Trần Diễm An đã uống say, chỉ lặp đi lặp lại có mấy câu đó.
Trái tim của Thân Nhã cũng vì thế mà đau nhói, ông trời luôn không cho con người ta sống một cuộc sống quá hoàn hảo, cứ phải tước đi một điều gì đó thì mới cam lòng hay sao?
Nhưng tại sao thứ bị tước lại là quyền sinh con của Trần Diễm An?
Chẳng trách đêm nay cô ấy muốn ở lại đây, muốn ngủ cùng cô, Thân Nhã ôm Trần Diễm An vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.
Nhưng sau khi uống say, Trần Diễm An bắt đầu có những hành động điên cuồng, cô vừa hát vừa nhảy, rồi còn chê chưa đủ đã, lấy điện thoại ra bật bài “Quả táo nhỏ”, tiết tấu vui vẻ của bài hát lập tức tràn ngập trong phòng.
Trần Diễm An vặn người nhảy nhót, Thân Nhã không ngăn cản được, chỉ biết ngồi đỡ trán ở sofa, chỉ mong cô ấy nhanh chóng dừng lại và sau đó hoàn toàn say khướt.
Chỉ khi cô ấy say rồi thì người đàn ông trong phòng mới có thể rời đi…
Nghe vậy, Thân Nhã nhìn Trần Diễm An lúc này đang vô cùng kiên trì, có vẻ không định bỏ qua cho cô, trong lòng không khỏi suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ Trần Diễm An thật sự phát hiện ra chuyện gì sao?
Cô lén liếc mắt nhìn về phía căn phòng, mặc dù vừa rồi rất vội nhưng cô cũng không quên cất chiếc áo khoác xám trên mắc áo đi.
Ngoài hai ly rượu đỏ thì không có đồ dùng gì của đàn ông nữa, có lẽ cô ấy cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Thân Nhã đang còn đang nói dở thì tự nhiên vang lên tiếng nhạc êm tai, Thân Nhã thở phào như trút được một gánh nặng: “Điện thoại đang reo kìa.”
Là Quý Hướng Không gọi đến, âm thanh nhỏ quá nên Thân Nhã không nghe được bên kia đang nói gì.
Nhưng Thân Nhã nghe thấy và hiểu rõ câu cuối cùng của Trần Diễm An, thậm chí nó còn đi thẳng vào trong lòng cô.
… Ừm tối nay em không về đâu, em ở chỗ của Thân Nhã, ngủ chung một phòng với cô ấy….
Mặt mũi cô lại choáng váng, không kìm được ho vài tiếng.
Cúp điện thoại xong, Trần Diễm An kéo Thân Nhã sang rồi nói: “Uống rượu cùng với tớ.”
“Cậu và Quý Hướng Không cãi nhau à?” Thân Nhã cau mày tò mò hỏi.
“Không.”
Cô thấy có gì đó không đúng lắm: “Nếu không cãi nhau thì sao cậu lại thế này? Bình thường cậu với Quý Hướng Không như hình với bóng cơ mà, hôm nay cậu làm sao vậy?”
“Uống với tớ trước đã.” Trần Diễm An không trả lời mà chỉ buông ra một câu như vậy rồi rót đầy ly rượu vang đưa cho Thân Nhã.
Thân Nhã hoàn toàn không có ý định muốn uống, nhưng Trần Diễm An cứ nhìn cô chằm chằm, cô không khỏi thầm nghĩ, chuốc say Trần Diễm An cũng là một cách hay.
Thế là cô bắt đầu uống với Trần Diễm An hết ly này đến ly khác, nhưng cô uống chậm và rất ít.
Trần Diễm An thì khác hẳn cô, uống rượu rất hăng. Thân Nhã cảm thấy hôm nay cô ấy thật sự có gì không đúng lắm, cứ như phải chịu kích thích gì đó.
Thân Nhã với tay lấy ly rượu khỏi tay Trần Diễm An, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Nhã… Hôm nay tớ đến bệnh viện kiểm tra… Bác sĩ nói rằng tớ không thể mang thai được… Tớ không có con được…” Trần Diễm An ngẩng đầu lên, cô ấy đã say, nỗi bi thương đong đầy trong ánh mắt.
Thân Nhã bất ngờ, cuối cùng cô cũng hiểu nguyên nhân của những hành động bất thường tối nay của Trần Diễm An!
Cô nói chậm rãi, nhẹ nhàng hỏi xem bác sĩ đã nói những gì nhưng Trần Diễm An đã uống say, chỉ lặp đi lặp lại có mấy câu đó.
Trái tim của Thân Nhã cũng vì thế mà đau nhói, ông trời luôn không cho con người ta sống một cuộc sống quá hoàn hảo, cứ phải tước đi một điều gì đó thì mới cam lòng hay sao?
Nhưng tại sao thứ bị tước lại là quyền sinh con của Trần Diễm An?
Chẳng trách đêm nay cô ấy muốn ở lại đây, muốn ngủ cùng cô, Thân Nhã ôm Trần Diễm An vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.
Nhưng sau khi uống say, Trần Diễm An bắt đầu có những hành động điên cuồng, cô vừa hát vừa nhảy, rồi còn chê chưa đủ đã, lấy điện thoại ra bật bài “Quả táo nhỏ”, tiết tấu vui vẻ của bài hát lập tức tràn ngập trong phòng.
Trần Diễm An vặn người nhảy nhót, Thân Nhã không ngăn cản được, chỉ biết ngồi đỡ trán ở sofa, chỉ mong cô ấy nhanh chóng dừng lại và sau đó hoàn toàn say khướt.
Chỉ khi cô ấy say rồi thì người đàn ông trong phòng mới có thể rời đi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.