Chương 979
Lam Linh Chi
13/09/2022
Chương 978
“Quán bar Mị Sắc.” Cô thành thật trả lời: “Tối nay có buổi họp lớp.”
Hoắc Đình Phong tiếp tục nói: “Đúng lúc anh cũng đang ở bar Mị Sắc. Giờ anh đến tìm em có tiện không?”
“Không có gì là tiện hay không cả, anh muốn qua đây hả? Ở đây có nhiều người phụ nữ mà em cũng muốn đi khỏi đây. Hay là anh chờ em ở ngoài cửa đi, em lập tức ra ngay đây.”
Thân Nhã nghĩ, ở đây toàn là phụ nữ, chắc chắn anh không thích cảnh này. Hơn nữa, sự xuất hiện của anh chắc sẽ khiến căn phòng này ầm ầm dậy sóng.
Bây giờ cô sống rất tốt, rất an nhiên, cũng chẳng cần thiết phải vô tình khoe khoang gì đó.
“Vậy thì ngoan ngoãn ngồi yên chờ đi. Anh qua đón em, sau đó chúng ta cùng rời đi…” Anh nói.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là gặp nhau ngoài cổng quán bar Mị Sắc đi, chỉ cách phòng em đang ngồi chừng vài bước thôi.”
“Anh không thể gặp ai à? Cho nên em cũng không muốn anh xuất hiện ở đó. Em làm vậy là đang từ chối khéo lời đề nghị của anh hả?” Hoắc Đình Phong thản nhiên nói.
Thân Nhã lập tức lắc đầu phủ nhận theo bản năng, cuối cùng nhớ ra mình đang gọi điện, anh không thể nhìn thấy, vậy là vội nói không phải.
Lời đã nói đến nước này, cô cũng không biết nói tiếp gì nữa, đành nói số phòng của mình cho anh.
Sau đó lại hỏi tiếp tại sao anh lại tới đây. Hoắc Đình Phong hơi khựng lại, giọng trầm thấp và ôn hoà đáp lại cô, anh tạm thời có bữa tiệc xã giao tại đây.
Thân Nhã hạ giọng dịu dàng “ừm” một tiếng. Người phụ nữ bên cạnh truy hỏi cô xem người gọi đến là đàn ông hay phụ nữ. Cô đáp là đàn ông.
“Là người đàn ông bao nuôi cậu hả?” Mấy người xúm vào hỏi, càng mong chờ sự xuất hiện của người đàn ông kia tại căn phòng này, muốn xem kịch hay, Lâm Nam Kiều cũng mong chờ.
Nói thật Lâm Nam Kiều cũng không nghĩ người đàn ông của Thân Nhã xuất sắc cỡ nào so với Trần Vu Nhất.
Toàn bộ thành phố S có không ít đàn ông lắm tiền lắm quyền, nhưng có thể đạt đến cạnh cửa nhà họ Trần thì cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Còn nữa, họ cũng chỉ có một mặt là có tiền có thế thôi, chứ còn diện mạo thì hoặc đã hói đầu hoặc là bụng bia. Chứ người đàn ông có sự kết hợp giữa diện mạo và có tiền có quyền không khác nào quốc bảo. Mà Trần Vu Nhất tại thành phố S cũng có tiếng điển trai.
Nhưng Thân Nhã không trả lời, khóe miệng khẽ mỉm cười, trong lòng thầm suy đoán. Nếu câu này để Hoắc Đình Phong nghe được, anh sẽ có phản ứng thế nào đây?
Dĩ nhiên Lâm Nam Kiều cũng đang xem kịch hay, ngón tay mảnh khảnh tinh tế vô tình vén tóc qua một bên, để lộ ngón tay đeo nhẫn.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, ánh sáng từ chiếc nhẫn kim cương kia tản ra làm chói mắt Thân Nhã.
Đó là chiếc nhẫn kim cương lúc cô và Trần Vu Nhất kết hôn, do cô chọn. Trong hôn lễ, chính tay cô đeo lên tay của anh ta, bây giờ lại đeo trên tay của người phụ nữ khác, đúng thật là mỉa mai.
Cô khẽ khép hờ mắt lại, nhìn sang nơi khác. Lúc này Lâm Nam Kiều lại đứng dậy, bưng một ly rượu, đứng trước mặt Thân Nhã: “Đàn chị, tôi kính chị một ly.”
Thân Nhã không ngó ngàng, coi cô ta như vật vô hình, giống như không khí.
“Lúc trước chúng ta quả thật đã xảy ra nhiều chuyện không vui nhưng suy cho cùng thì cũng là chuyện của quá khứ. Tại đây, tôi nói lời xin lỗi chị, lấy rượu nhận lỗi.”
Giọng nói của Lâm Nam Kiều vừa dịu dàng lại trong trẻo, ra vẻ yếu đuối, hơi cúi người. Cô ta cố tình dùng ngón tay đeo nhẫn kim cương bưng ly rượu trên bàn đưa cho Thân Nhã.
Thân Nhã không nhận, chẳng thèm để ý cô ta. Lâm Nam Kiều lại nhét ly rượu vào tay cô.
“Quán bar Mị Sắc.” Cô thành thật trả lời: “Tối nay có buổi họp lớp.”
Hoắc Đình Phong tiếp tục nói: “Đúng lúc anh cũng đang ở bar Mị Sắc. Giờ anh đến tìm em có tiện không?”
“Không có gì là tiện hay không cả, anh muốn qua đây hả? Ở đây có nhiều người phụ nữ mà em cũng muốn đi khỏi đây. Hay là anh chờ em ở ngoài cửa đi, em lập tức ra ngay đây.”
Thân Nhã nghĩ, ở đây toàn là phụ nữ, chắc chắn anh không thích cảnh này. Hơn nữa, sự xuất hiện của anh chắc sẽ khiến căn phòng này ầm ầm dậy sóng.
Bây giờ cô sống rất tốt, rất an nhiên, cũng chẳng cần thiết phải vô tình khoe khoang gì đó.
“Vậy thì ngoan ngoãn ngồi yên chờ đi. Anh qua đón em, sau đó chúng ta cùng rời đi…” Anh nói.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là gặp nhau ngoài cổng quán bar Mị Sắc đi, chỉ cách phòng em đang ngồi chừng vài bước thôi.”
“Anh không thể gặp ai à? Cho nên em cũng không muốn anh xuất hiện ở đó. Em làm vậy là đang từ chối khéo lời đề nghị của anh hả?” Hoắc Đình Phong thản nhiên nói.
Thân Nhã lập tức lắc đầu phủ nhận theo bản năng, cuối cùng nhớ ra mình đang gọi điện, anh không thể nhìn thấy, vậy là vội nói không phải.
Lời đã nói đến nước này, cô cũng không biết nói tiếp gì nữa, đành nói số phòng của mình cho anh.
Sau đó lại hỏi tiếp tại sao anh lại tới đây. Hoắc Đình Phong hơi khựng lại, giọng trầm thấp và ôn hoà đáp lại cô, anh tạm thời có bữa tiệc xã giao tại đây.
Thân Nhã hạ giọng dịu dàng “ừm” một tiếng. Người phụ nữ bên cạnh truy hỏi cô xem người gọi đến là đàn ông hay phụ nữ. Cô đáp là đàn ông.
“Là người đàn ông bao nuôi cậu hả?” Mấy người xúm vào hỏi, càng mong chờ sự xuất hiện của người đàn ông kia tại căn phòng này, muốn xem kịch hay, Lâm Nam Kiều cũng mong chờ.
Nói thật Lâm Nam Kiều cũng không nghĩ người đàn ông của Thân Nhã xuất sắc cỡ nào so với Trần Vu Nhất.
Toàn bộ thành phố S có không ít đàn ông lắm tiền lắm quyền, nhưng có thể đạt đến cạnh cửa nhà họ Trần thì cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Còn nữa, họ cũng chỉ có một mặt là có tiền có thế thôi, chứ còn diện mạo thì hoặc đã hói đầu hoặc là bụng bia. Chứ người đàn ông có sự kết hợp giữa diện mạo và có tiền có quyền không khác nào quốc bảo. Mà Trần Vu Nhất tại thành phố S cũng có tiếng điển trai.
Nhưng Thân Nhã không trả lời, khóe miệng khẽ mỉm cười, trong lòng thầm suy đoán. Nếu câu này để Hoắc Đình Phong nghe được, anh sẽ có phản ứng thế nào đây?
Dĩ nhiên Lâm Nam Kiều cũng đang xem kịch hay, ngón tay mảnh khảnh tinh tế vô tình vén tóc qua một bên, để lộ ngón tay đeo nhẫn.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, ánh sáng từ chiếc nhẫn kim cương kia tản ra làm chói mắt Thân Nhã.
Đó là chiếc nhẫn kim cương lúc cô và Trần Vu Nhất kết hôn, do cô chọn. Trong hôn lễ, chính tay cô đeo lên tay của anh ta, bây giờ lại đeo trên tay của người phụ nữ khác, đúng thật là mỉa mai.
Cô khẽ khép hờ mắt lại, nhìn sang nơi khác. Lúc này Lâm Nam Kiều lại đứng dậy, bưng một ly rượu, đứng trước mặt Thân Nhã: “Đàn chị, tôi kính chị một ly.”
Thân Nhã không ngó ngàng, coi cô ta như vật vô hình, giống như không khí.
“Lúc trước chúng ta quả thật đã xảy ra nhiều chuyện không vui nhưng suy cho cùng thì cũng là chuyện của quá khứ. Tại đây, tôi nói lời xin lỗi chị, lấy rượu nhận lỗi.”
Giọng nói của Lâm Nam Kiều vừa dịu dàng lại trong trẻo, ra vẻ yếu đuối, hơi cúi người. Cô ta cố tình dùng ngón tay đeo nhẫn kim cương bưng ly rượu trên bàn đưa cho Thân Nhã.
Thân Nhã không nhận, chẳng thèm để ý cô ta. Lâm Nam Kiều lại nhét ly rượu vào tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.