Chương 983
Lam Linh Chi
13/09/2022
Chương 982
Khoé miệng của Hoắc Đình Phong khẽ cong lên, khẽ cười nhưng không nói gì, xe rẽ sang trái.
Thân Nhã không nhìn thấu tâm tư của anh. Lúc này, thậm chí cô còn không phân biệt được anh nói đùa hay thật. Cô khẽ nhíu mày, trái lại cũng chẳng để ý lắm.
“Anh đã ăn tối chưa? Có muốn đi ăn chút gì không?” Cô hỏi.
Anh khẽ gật đầu, hỏi cô muốn ăn gì. Thân Nhã suy nghĩ một lúc, nói: “Không phải anh thích cháo trên đường Nam Yên sao? Chúng ta đi ăn cháo đi.”
Đôi môi mỏng của Hoắc Đình Phong càng nở nụ cười tươi hơn, tâm trạng rất vui vẻ.
Tiệm cháo nổi tiếng Nam Yên, trong tiệm chật kín khách. Hoắc Đình Phong đặt phòng riêng nhã nhặn, được trang hoàng cổ kính, bát múc cháo là bát gỗ.
Thân Nhã biết khẩu vị của anh, thích ăn táo đỏ chè hạt sen. Cô gọi cháo, còn gọi vài món ăn kèm, mùi vị tương đối thanh đạm.
Cô ăn cháo sơn tra, có vị chua chua ngọt ngọt, không chỉ ngon mà còn rất bổ.
Thân Nhã vừa ăn cháo vừa ngẩng đầu lên nói: “Bọn họ bảo em được anh bao nuôi.”
Tay Hoắc Đình Phong chợt khựng lại, khẽ nhướng mày, mỉm cười âu yếm nhìn cô: “Vậy em nói sao?”
Thân Nhã không trả lời câu hỏi của anh mà hơi nghiêng đầu, chớp mắt: “Anh cảm thấy bao nhiêu tiền thì đủ bao nuôi em?”
Hoắc Đình Phong vẫn nhìn cô, dịu dàng nói: “Vô giá! Sao em lại hỏi thế?”
Thân Nhã không nhịn được mà đỏ mặt, nhịp tim hỗn loạn: “Buồn buồn thì hỏi thôi, nhưng mà xem ra em cũng đáng tiền đấy chứ.”
“Nếu người khác muốn bao nuôi em, em sẽ phản ứng thế nào?” Hoắc Đình Phong hỏi.
Thân Nhã lập tức lắc đầu: “Không bao giờ có chuyện đó đâu. Em sẽ không đồng ý điều kiện như vậy.”
“Cho nên không thể dùng tiền bạc hay của cải vật chất để mua chuộc em được, cuộc đời em do em tự quyết định. Em như vậy chính là vô giá…”
Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng nói, cũng bởi vì tính cách điềm đạm và ấm áp nên người khác mới có cảm tình với anh.
“Em đang nói là ví dụ. Nếu ở những nơi trăng hoa thì anh cảm thấy em đáng bao nhiêu tiền?” Thân Nhã hỏi một cách rất nghiêm túc.
Quả thật trong lòng cô rất tò mò muốn biết về chuyện này.
Hoắc Đình Phong khẽ cười, nói: “Anh không biết là em lại tinh nghịch như thế đâu đấy…”
“…” Thật ra thì không phải, Thân Nhã chỉ cảm thấy rất hiếu kỳ, vậy mà Hoắc Đình Phong lại cảm thấy cô nghịch ngợm.
Cuối cùng, hình như Hoắc Đình Phong nghĩ ra cái gì đó, anh nhìn Thân Nhã một lượt từ trên xuống dưới rồi nói với giọng trầm thấp: “Tối nay em mặc đẹp lắm…”
Dưới cái nhìn chăm chú mang theo cả sự dịu dàng của Hoắc Đình Phong, làm gì có người phụ nữ nào lại không thẹn thùng?
Gò má Thân Nhã ửng hồng, làn da trắng nõn dần đỏ ửng lên nhìn vô cùng quyến rũ.
Thường thì phụ nữ khi ngượng ngùng là đẹp nhất! Ánh mắt của Hoắc Đình Phong chợt dao động, anh đặt bàn tay ấm áp lên má cô.
Thân Nhã hơi sững sờ, cô lập tức cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ bàn tay to lớn của Hoắc Đình Phong.
Hoắc Đình Phong dùng ngón tay cái nhẹ nhàng chậm rãi chà lau khóe miệng cho Thân Nhã, anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh.
Khoé miệng của Hoắc Đình Phong khẽ cong lên, khẽ cười nhưng không nói gì, xe rẽ sang trái.
Thân Nhã không nhìn thấu tâm tư của anh. Lúc này, thậm chí cô còn không phân biệt được anh nói đùa hay thật. Cô khẽ nhíu mày, trái lại cũng chẳng để ý lắm.
“Anh đã ăn tối chưa? Có muốn đi ăn chút gì không?” Cô hỏi.
Anh khẽ gật đầu, hỏi cô muốn ăn gì. Thân Nhã suy nghĩ một lúc, nói: “Không phải anh thích cháo trên đường Nam Yên sao? Chúng ta đi ăn cháo đi.”
Đôi môi mỏng của Hoắc Đình Phong càng nở nụ cười tươi hơn, tâm trạng rất vui vẻ.
Tiệm cháo nổi tiếng Nam Yên, trong tiệm chật kín khách. Hoắc Đình Phong đặt phòng riêng nhã nhặn, được trang hoàng cổ kính, bát múc cháo là bát gỗ.
Thân Nhã biết khẩu vị của anh, thích ăn táo đỏ chè hạt sen. Cô gọi cháo, còn gọi vài món ăn kèm, mùi vị tương đối thanh đạm.
Cô ăn cháo sơn tra, có vị chua chua ngọt ngọt, không chỉ ngon mà còn rất bổ.
Thân Nhã vừa ăn cháo vừa ngẩng đầu lên nói: “Bọn họ bảo em được anh bao nuôi.”
Tay Hoắc Đình Phong chợt khựng lại, khẽ nhướng mày, mỉm cười âu yếm nhìn cô: “Vậy em nói sao?”
Thân Nhã không trả lời câu hỏi của anh mà hơi nghiêng đầu, chớp mắt: “Anh cảm thấy bao nhiêu tiền thì đủ bao nuôi em?”
Hoắc Đình Phong vẫn nhìn cô, dịu dàng nói: “Vô giá! Sao em lại hỏi thế?”
Thân Nhã không nhịn được mà đỏ mặt, nhịp tim hỗn loạn: “Buồn buồn thì hỏi thôi, nhưng mà xem ra em cũng đáng tiền đấy chứ.”
“Nếu người khác muốn bao nuôi em, em sẽ phản ứng thế nào?” Hoắc Đình Phong hỏi.
Thân Nhã lập tức lắc đầu: “Không bao giờ có chuyện đó đâu. Em sẽ không đồng ý điều kiện như vậy.”
“Cho nên không thể dùng tiền bạc hay của cải vật chất để mua chuộc em được, cuộc đời em do em tự quyết định. Em như vậy chính là vô giá…”
Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng nói, cũng bởi vì tính cách điềm đạm và ấm áp nên người khác mới có cảm tình với anh.
“Em đang nói là ví dụ. Nếu ở những nơi trăng hoa thì anh cảm thấy em đáng bao nhiêu tiền?” Thân Nhã hỏi một cách rất nghiêm túc.
Quả thật trong lòng cô rất tò mò muốn biết về chuyện này.
Hoắc Đình Phong khẽ cười, nói: “Anh không biết là em lại tinh nghịch như thế đâu đấy…”
“…” Thật ra thì không phải, Thân Nhã chỉ cảm thấy rất hiếu kỳ, vậy mà Hoắc Đình Phong lại cảm thấy cô nghịch ngợm.
Cuối cùng, hình như Hoắc Đình Phong nghĩ ra cái gì đó, anh nhìn Thân Nhã một lượt từ trên xuống dưới rồi nói với giọng trầm thấp: “Tối nay em mặc đẹp lắm…”
Dưới cái nhìn chăm chú mang theo cả sự dịu dàng của Hoắc Đình Phong, làm gì có người phụ nữ nào lại không thẹn thùng?
Gò má Thân Nhã ửng hồng, làn da trắng nõn dần đỏ ửng lên nhìn vô cùng quyến rũ.
Thường thì phụ nữ khi ngượng ngùng là đẹp nhất! Ánh mắt của Hoắc Đình Phong chợt dao động, anh đặt bàn tay ấm áp lên má cô.
Thân Nhã hơi sững sờ, cô lập tức cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ bàn tay to lớn của Hoắc Đình Phong.
Hoắc Đình Phong dùng ngón tay cái nhẹ nhàng chậm rãi chà lau khóe miệng cho Thân Nhã, anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.