Chương 990
Lam Linh Chi
13/09/2022
Chương 989
Thân Nhã nghe vậy cười nói: “Lúc đó tôi vừa ly hôn, mới thoát khỏi cuộc sống sâu gạo, không hiểu chuyện ngoài xã hội lắm.
Không có học lực, không có kinh nghiệm xã hội, ngoài đôi tay này ra, tôi chẳng có gì khác cả.”
Đồng nghiệp cũng cười theo, thế còn không bằng đến siêu thị hoặc là công ty bách hóa làm thu ngân hoặc bán hàng.
Thân Nhã chỉ mỉm cười, cô cũng không ngốc, cùng là phải trả giá bằng lao động chân tay, nhưng ở lại công ty còn có thể có tương lai, nhưng nếu ở siêu thị thì…
Lúc đang uống cà phê thì Trần Diễm An gọi điện thoại đến, là phúc thì không phải họa, dù sao cũng tránh không khỏi. Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, vậy là Thân Nhã nhận cuộc gọi.
Giọng Trần Diễm An truyền tới: “Cậu còn dám nhận điện thoại cơ đấy, có giỏi thì tắt máy luôn đi, không bắt máy luôn đi, lớn rồi đúng là khác quá nhỉ?”
Thân Nhã cười khan, cũng chỉ có thể gượng cười rồi giả ngây giả dại.
“Ôi chao, còn đua đòi đi đêm không về ngủ cơ đấy? Xem ra đêm qua đi chơi bời ở đâu rồi, nam thần nhà tớ không ăn sạch cậu đấy chứ?”
Thân Nhã vẫn cười mà không nói gì, lúc này không có lựa chọn nào tốt hơn im lặng.
“Cậu nói xem cậu đi chơi thì cũng thôi đi, nhưng có thể gọi điện thoại về báo một câu bình yên cho tớ không? Tớ còn tưởng cậu bốc hơi khỏi trái đất luôn rồi chứ!”
Trần Diễm An rất tức giận, Thân Nhã quyết định không đổ thêm dầu vào lửa, lập tức thành thật xin lỗi, thái độ nhận lỗi vô cùng thành tâm.
Trần Diễm An mắng một hồi mới hết giận, cuối cùng bỏ lại một câu cho Thân Nhã: “Mắng khô miệng luôn rồi, tớ đi uống nước, cậu chờ đấy cho tớ.”
Thân Nhã: “…”
Nói thật, cô ấy mắng tới mức khát nước, còn mình bị mắng thì hơi đói bụng.
Một lát sau Trần Diễm An đã trở lại, cầm di động lên tiếp tục mắng, Thân Nhã đặt điện thoại qua bên cạnh, không để ý tới nữa, lo ăn cơm trưa của mình, mặc di động mắng chửi.
Đồng nghiệp trợn mắt, vô cùng khó hiểu với hành động của cô.
Thân Nhã mỉm cười, bất đắc dĩ nhún vai, trên có chính sách, dưới có đối sách.
Chiêu này là Thân Nhã học được để đối phó với Trần Diễm An đang trong cơn thịnh nộ. Hết cách rồi, cô ấy mà điên lên là có thể mắng hơn nửa tiếng.
Sau khi ra khỏi nhà ăn, trời lại đổ tuyết, trận tuyết đầu mùa rất lớn. Từng trận từng trận bông tuyết bay xuống, chỉ một lát sau cả thế giới đã trắng xóa.
Thật ra năm nay tuyết rơi sớm hơn mọi năm, mới chớp mắt đây mà đã đến cuối năm rồi.
Thân Nhã phả ra một hơi lạnh, cùng đồng nghiệp bước nhanh vào công ty. Trong lúc đó có nhận được điện thoại của Hoắc Đình Phong, nói là sau khi tan làm sẽ đón cô đến một nơi.
Bảy giờ tối tham gia tụ họp, Trần Vu Nhất nói sáu giờ rưỡi tối sẽ đến đón Lâm Nam Kiều, kêu cô ta chuẩn bị sẵn.
Lâm Nam Kiều mua một bộ đầm ren, có hiệu quả tuyệt vời như bộ Thân Nhã mặc lần trước.
Điểm khác nhau duy nhất là chiếc đầm màu đen này xẻ đến đùi, chỉ thiếu một chút là đến bắp đùi, để lộ ra đôi chân trắng nõn nà, rất gợi cảm.
Cô ta vẫn luôn thích ganh đua, lần tụ hội trước, bộ váy Thân Nhã mặc được khen rất nhiều, làm cô ta không cam tâm.
Bên trong mặc đầm đen dài, bên ngoài khoác áo lông chồn, không tự trang điểm mà kêu tài xế chở đến beauty club.
Thân Nhã nghe vậy cười nói: “Lúc đó tôi vừa ly hôn, mới thoát khỏi cuộc sống sâu gạo, không hiểu chuyện ngoài xã hội lắm.
Không có học lực, không có kinh nghiệm xã hội, ngoài đôi tay này ra, tôi chẳng có gì khác cả.”
Đồng nghiệp cũng cười theo, thế còn không bằng đến siêu thị hoặc là công ty bách hóa làm thu ngân hoặc bán hàng.
Thân Nhã chỉ mỉm cười, cô cũng không ngốc, cùng là phải trả giá bằng lao động chân tay, nhưng ở lại công ty còn có thể có tương lai, nhưng nếu ở siêu thị thì…
Lúc đang uống cà phê thì Trần Diễm An gọi điện thoại đến, là phúc thì không phải họa, dù sao cũng tránh không khỏi. Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, vậy là Thân Nhã nhận cuộc gọi.
Giọng Trần Diễm An truyền tới: “Cậu còn dám nhận điện thoại cơ đấy, có giỏi thì tắt máy luôn đi, không bắt máy luôn đi, lớn rồi đúng là khác quá nhỉ?”
Thân Nhã cười khan, cũng chỉ có thể gượng cười rồi giả ngây giả dại.
“Ôi chao, còn đua đòi đi đêm không về ngủ cơ đấy? Xem ra đêm qua đi chơi bời ở đâu rồi, nam thần nhà tớ không ăn sạch cậu đấy chứ?”
Thân Nhã vẫn cười mà không nói gì, lúc này không có lựa chọn nào tốt hơn im lặng.
“Cậu nói xem cậu đi chơi thì cũng thôi đi, nhưng có thể gọi điện thoại về báo một câu bình yên cho tớ không? Tớ còn tưởng cậu bốc hơi khỏi trái đất luôn rồi chứ!”
Trần Diễm An rất tức giận, Thân Nhã quyết định không đổ thêm dầu vào lửa, lập tức thành thật xin lỗi, thái độ nhận lỗi vô cùng thành tâm.
Trần Diễm An mắng một hồi mới hết giận, cuối cùng bỏ lại một câu cho Thân Nhã: “Mắng khô miệng luôn rồi, tớ đi uống nước, cậu chờ đấy cho tớ.”
Thân Nhã: “…”
Nói thật, cô ấy mắng tới mức khát nước, còn mình bị mắng thì hơi đói bụng.
Một lát sau Trần Diễm An đã trở lại, cầm di động lên tiếp tục mắng, Thân Nhã đặt điện thoại qua bên cạnh, không để ý tới nữa, lo ăn cơm trưa của mình, mặc di động mắng chửi.
Đồng nghiệp trợn mắt, vô cùng khó hiểu với hành động của cô.
Thân Nhã mỉm cười, bất đắc dĩ nhún vai, trên có chính sách, dưới có đối sách.
Chiêu này là Thân Nhã học được để đối phó với Trần Diễm An đang trong cơn thịnh nộ. Hết cách rồi, cô ấy mà điên lên là có thể mắng hơn nửa tiếng.
Sau khi ra khỏi nhà ăn, trời lại đổ tuyết, trận tuyết đầu mùa rất lớn. Từng trận từng trận bông tuyết bay xuống, chỉ một lát sau cả thế giới đã trắng xóa.
Thật ra năm nay tuyết rơi sớm hơn mọi năm, mới chớp mắt đây mà đã đến cuối năm rồi.
Thân Nhã phả ra một hơi lạnh, cùng đồng nghiệp bước nhanh vào công ty. Trong lúc đó có nhận được điện thoại của Hoắc Đình Phong, nói là sau khi tan làm sẽ đón cô đến một nơi.
Bảy giờ tối tham gia tụ họp, Trần Vu Nhất nói sáu giờ rưỡi tối sẽ đến đón Lâm Nam Kiều, kêu cô ta chuẩn bị sẵn.
Lâm Nam Kiều mua một bộ đầm ren, có hiệu quả tuyệt vời như bộ Thân Nhã mặc lần trước.
Điểm khác nhau duy nhất là chiếc đầm màu đen này xẻ đến đùi, chỉ thiếu một chút là đến bắp đùi, để lộ ra đôi chân trắng nõn nà, rất gợi cảm.
Cô ta vẫn luôn thích ganh đua, lần tụ hội trước, bộ váy Thân Nhã mặc được khen rất nhiều, làm cô ta không cam tâm.
Bên trong mặc đầm đen dài, bên ngoài khoác áo lông chồn, không tự trang điểm mà kêu tài xế chở đến beauty club.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.