Chương 62: Tôi là chồng của cô
Quỷ Quỷ
05/03/2021
Đợi quản gia đi xong, cô đi lại ngồi xuống ghế đối diện anh. Mặt không biểu cảm như thường ngày mà nhìn anh. “Nghe bác quản gia nói anh tìm tôi có việc, tôi đang thắc mắc đáng lý ra bây giờ anh nên ở cạnh cô người yêu bé bỏng của mình mới đúng chứ, sao lại đi tìm tôi vậy. Hay anh định tính sổ với tôi thay cho cô ta à?"
An Hạ không hề lo sợ mà dùng giọng điệu mỉa mai nói với Chu Hạo.
Anh ngẩng đầu nhìn qua cô, anh cũng không hiểu vì sao mình lại gấp gáp chạy về đây để tìm cô nữa, anh như có linh cảm lần này không thấy cô thì cả đời sẽ không được gặp cô.
Nhớ lại lúc sáng khi Uyển Nhi tỉnh lại, cô ta đưa vẻ mặt uất ức nhìn anh xong nói mọi chuyện do An Hạ làm, cô ghen tị với cô ấy vì có thể làm chức thư ký được ở bên cạnh anh nên cô mới làm thế. Nghe xong anh không hề tỏ ra chán ghét An Hạ mà ngược lại ghét bỏ bộ mặt Uyển Nhi đang làm vẻ mặt mình là nạn nhân.
Anh đã thử nhìn kỹ xem cô ta nói thật hay nói dối nhưng ánh mắt của Uyển Nhi hiện lên nỗi đau quá rõ ràng khiến anh không tài nào nhìn thấu được tâm tư của cô ta. Anh ngồi đó với Uyển Nhi một lúc, nói một số câu an ủi rồi chờ bác sĩ tới là vội vàng dặn dò Tiểu A sắp xếp người chăm sóc cho cô ta, còn anh thì chạy về đây.
Nghe quản gia nói cô không có về nhà, trái tim của anh đã run lên từng hồi, bất giác anh cảm thấy giây phút này anh thật sự sợ, sợ cô cứ như vậy mà rời khỏi thế giới của anh.
Nhưng Chu Hạo lại gạt bỏ nó đi, anh cho rằng mình đang vì tức giận quá nên sinh ra ảo giác, anh không đời nào chấp nhận mình để ý đến cô.
Những gì cô làm sáng nay khiến anh dường như tuyệt vọng vì biết được con người thật của cô.
An Hạ đôi lần khiến anh cảm nhận được cô là một cô gái kiên cường và không phải là người đầy thủ đoạn.
Tuy nghĩ như thế nhưng lời nói mà anh phát ra nó lại đi ngược lại, điển hình như hiện tại anh rất muốn hỏi cô đã đi đầu mà đến giờ mới về, nhưng lại thành... "Cô đã đi với thằng nào?"
An Hạ ngả lưng về sau, đầu quay sang bên phải rồi nâng môi cười.
Cô đang nghe gì đây? Anh như đang làm trò hề trước mặt cô vậy, từ khi nào mà sự đi lại của cô lại khiến anh phải chờ đợi để chất vấn như thế? "Tôi đi đâu là chuyện của tôi, nó không có liên quan đến anh. “Tôi là chồng của cô.” “Nhưng rất nhanh sẽ thành người dưng."
Anh nói câu nào là cô lại cãi lại câu đó, An Hạ bây giờ không còn là một cô gái mà ai nói gì cũng đều im lặng chấp nhận.
Con người đâu phải ai cũng đều mắt nhắm mắt mở mà để người khác hết lần này đến lần khác sỉ nhục. Phải có tự tôn của mình và phải bảo vệ cái tự tôn đó đến cùng, để khi nhìn vào người khác không xem thường. “An Hạ cô hãy nhớ lấy, ngày nào cô còn là vợ của tôi thì ngày đó cô còn bổn phận nghe lời tôi.”
An Hạ cúi đầu xuống, nhướn mày một cái, tay đưa lên sờ nhẹ chóp mũi của mình. "Tôi nghĩ tôi mới là người quyết định việc chấm dứt cuộc hôn nhân này chứ, hình như anh đã quên bà nội đã giao toàn quyền quyết định cho tôi thì phải?” "Cô."
Anh tức giận siết chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng anh không hề cảm nhận được sự đau đớn. Anh rất ghét bị ai đó khống chế bao gồm cả bà nội và mẹ của mình đi nữa cũng không cho phép.
Hôn nhân này ngay từ đầu anh đã không đồng ý, hợp đồng do anh đề ra, thời hạn cũng là anh đưa ra thì việc kết thúc phải do anh nói ra. Từ khi nào cô có thể thay đổi tình thể ngay lập tức như vậy?
Chu Hạo thật sự nghi ngờ người ngồi trước mặt mình bây giờ đã thay đổi và không còn là cô gái chấp nhận khuất phục dưới tay anh như lúc trước nữa.
Chuyện gì đã khiến cô trở nên như ngày hôm nay? Anh không bao giờ chấp nhận việc cô khiêu khích mình như vậy. Anh sẽ cho cô biết hậu quả mà dám đối đầu với anh nó tệ hại như thế nào?
Nhưng Chu Hạo lại không biết được sau này anh đau khổ nhường nào vì đã hiểu lầm cô và đối xử tàn nhẫn như thế với cô.
An Hạ nằm trên giường nhớ lại lời mà Chu Hạo nói lúc nãy, cô cảm thấy cái tôi của anh ngày càng cao. Anh luôn tự coi mình là tâm điểm của mọi người noi theo chắc? "Tôi chưa chơi chán cô đâu."
Câu nói này của anh khiến cô vừa cảm thấy buồn cười lại vừa thấy chua xót trong lòng. Buồn cười là vì cô là con người chứ có phải đồ chơi của anh đâu mà chơi chán hay không chán. Còn buồn là vì bản thân bị hạ thấp đến mức bị đem ra so sánh với cả đồ chơi ngoài kia.
Tay siết chặt chiếc chăn đang đắp ngang người, cô nghĩ lần này bản thân nhất định kiên quyết ly hôn cho được với Chu Hạo.
Khát vọng được tự do của cô bây giờ rất lớn, cô chưa từng muốn mình bị người ta giam cầm hay quản thúc.
Cô là một người không thích bị ràng buộc, cái gì cô không thích mà càng ép làm thì cô sẽ khiến thất bại một cách thảm hại, không vì một cái gì hết, chỉ đơn giản là vì cô không thích.
Nhưng để nhận được sự đồng ý của Chu Hạo là một việc không hề đơn giản. Cô cần phải tìm cho mình một luật sư giỏi để có thể đưa ra bằng chứng mà có thể kết thúc hợp đồng sớm. Nhưng bằng chứng gì mới được đây?
Bỗng nhiên mắt An Hạ sáng lên.
Đúng rồi, bằng chứng ngoại tình.
Cô quay đầu nhìn ra bầu trời đen không một ngôi sao nào ngoài kia, đêm nay bầu trời đen không một ánh sáng, nó như lòng cô bây giờ vậy. Đang trong một nơi tăm tối không thể trốn ra khỏi nơi có ánh sáng.
Căn biệt thự này có được bao nhiêu người yêu thương cô?
Một người hay hai người?
Nhiều hay ít?
An Hạ cũng không biết được, nhưng có một điều cô rất chắc chắn rằng người ghét cô sẽ nhiều hơn người thích cô.
Gượng cười một cái cô nhằm mắt chìm vào giấc ngủ, ngủ để lấy lại tinh thần còn để đối phó với nhiều chuyện quan trọng hơn nữa.
Chu Hạo dưới tình huống đang nóng giận với cô và sự diễn xuất cực đỉnh của Uyển Nhi mà chấp nhận đưa cô ta về biệt thự mà không xem cô có cảm giác ra sao.
Anh một phần muốn cô sẽ đối xử với cô ta như thế nào và cảm nhận xem người chồng trên danh nghĩa này dắt người yêu của mình về sống chung với vợ thì cô ấy có tỏ ra khó chịu gì không?
Khi An Hạ tỉnh lại, cô đi vào phòng chọn một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc váy công sở tới đầu gối, kết hợp cùng với set đồ đó chính là đôi giày cao gót màu đen có độ cao vừa phải. Cô có sở thích với sơ mi nên tiền lương mà cô có đa phần cô sẽ đi mua nó về để thỏa mãn niềm đam mê của mình.
An Hạ có làn da mịn màng tự nhiên nên cô không cần phải trang điểm gì quá cầu kỳ, cô chỉ việc tô son nhẹ một cái cho thần sắc không quá nhợt nhạt là được.
Nhìn bản thân trong gương thấy mọi thứ đã ổn, cô đi đến cầm lấy túi xách đi xuống lầu.
Chưa kịp xuống đến phòng khách thì chân cô chợt khựng lại khi nghe được tiếng cười nói của Chu Hạo và một cô gái. An Hạ cố để ý xem giọng nữ đó là ai và rồi cô nhếch môi một cái khi biết người đó là ai.
Không ngờ anh lại dám dắt về đây.
Quản gia Lý đã dậy từ sớm nên biết được chuyện thiếu gia dẫn phụ nữ về biệt thự, thấy cô đi xuống bà lo lắng nhìn theo. Bà sợ cô buồn trong lòng khi thấy chồng mình vui vẻ với người khác. Thấy cô đứng yên, bà không nhịn được mà đi đến nói nhỏ. "Chuyện không như thiếu phu nhân nghĩ đâu, có thể đây chỉ là bạn của thiếu gia thôi."
Cô giật mình khi quản gia đột ngột xuất hiện từ sau lưng, quay lại nhìn bà cô bất giác mim cười coi như chưa có gì xảy ra. “Bác đừng có quá lo lắng con không sao đâu, dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi.”
Mặt quản gia Lý đơ ra không hiểu ý cô muốn nói là gì, bà rất muốn hỏi thêm nhưng lại sợ xen quá nhiều vào chuyện của chủ thôi. “Vậy thiếu phu nhân vào ăn sáng rồi hãy đi làm, tôi ra gọi thiếu gia cùng vào ăn chung."
Bà không nhắc đến gọi cô gái kia là sợ cô lại nghĩ ngợi suy nghĩ thêm.
An Hạ nhìn bà gật đầu rồi đi vào phòng ăn, cô hiểu ý của bà và cũng muốn tốt cho cô.
An Hạ không hề lo sợ mà dùng giọng điệu mỉa mai nói với Chu Hạo.
Anh ngẩng đầu nhìn qua cô, anh cũng không hiểu vì sao mình lại gấp gáp chạy về đây để tìm cô nữa, anh như có linh cảm lần này không thấy cô thì cả đời sẽ không được gặp cô.
Nhớ lại lúc sáng khi Uyển Nhi tỉnh lại, cô ta đưa vẻ mặt uất ức nhìn anh xong nói mọi chuyện do An Hạ làm, cô ghen tị với cô ấy vì có thể làm chức thư ký được ở bên cạnh anh nên cô mới làm thế. Nghe xong anh không hề tỏ ra chán ghét An Hạ mà ngược lại ghét bỏ bộ mặt Uyển Nhi đang làm vẻ mặt mình là nạn nhân.
Anh đã thử nhìn kỹ xem cô ta nói thật hay nói dối nhưng ánh mắt của Uyển Nhi hiện lên nỗi đau quá rõ ràng khiến anh không tài nào nhìn thấu được tâm tư của cô ta. Anh ngồi đó với Uyển Nhi một lúc, nói một số câu an ủi rồi chờ bác sĩ tới là vội vàng dặn dò Tiểu A sắp xếp người chăm sóc cho cô ta, còn anh thì chạy về đây.
Nghe quản gia nói cô không có về nhà, trái tim của anh đã run lên từng hồi, bất giác anh cảm thấy giây phút này anh thật sự sợ, sợ cô cứ như vậy mà rời khỏi thế giới của anh.
Nhưng Chu Hạo lại gạt bỏ nó đi, anh cho rằng mình đang vì tức giận quá nên sinh ra ảo giác, anh không đời nào chấp nhận mình để ý đến cô.
Những gì cô làm sáng nay khiến anh dường như tuyệt vọng vì biết được con người thật của cô.
An Hạ đôi lần khiến anh cảm nhận được cô là một cô gái kiên cường và không phải là người đầy thủ đoạn.
Tuy nghĩ như thế nhưng lời nói mà anh phát ra nó lại đi ngược lại, điển hình như hiện tại anh rất muốn hỏi cô đã đi đầu mà đến giờ mới về, nhưng lại thành... "Cô đã đi với thằng nào?"
An Hạ ngả lưng về sau, đầu quay sang bên phải rồi nâng môi cười.
Cô đang nghe gì đây? Anh như đang làm trò hề trước mặt cô vậy, từ khi nào mà sự đi lại của cô lại khiến anh phải chờ đợi để chất vấn như thế? "Tôi đi đâu là chuyện của tôi, nó không có liên quan đến anh. “Tôi là chồng của cô.” “Nhưng rất nhanh sẽ thành người dưng."
Anh nói câu nào là cô lại cãi lại câu đó, An Hạ bây giờ không còn là một cô gái mà ai nói gì cũng đều im lặng chấp nhận.
Con người đâu phải ai cũng đều mắt nhắm mắt mở mà để người khác hết lần này đến lần khác sỉ nhục. Phải có tự tôn của mình và phải bảo vệ cái tự tôn đó đến cùng, để khi nhìn vào người khác không xem thường. “An Hạ cô hãy nhớ lấy, ngày nào cô còn là vợ của tôi thì ngày đó cô còn bổn phận nghe lời tôi.”
An Hạ cúi đầu xuống, nhướn mày một cái, tay đưa lên sờ nhẹ chóp mũi của mình. "Tôi nghĩ tôi mới là người quyết định việc chấm dứt cuộc hôn nhân này chứ, hình như anh đã quên bà nội đã giao toàn quyền quyết định cho tôi thì phải?” "Cô."
Anh tức giận siết chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng anh không hề cảm nhận được sự đau đớn. Anh rất ghét bị ai đó khống chế bao gồm cả bà nội và mẹ của mình đi nữa cũng không cho phép.
Hôn nhân này ngay từ đầu anh đã không đồng ý, hợp đồng do anh đề ra, thời hạn cũng là anh đưa ra thì việc kết thúc phải do anh nói ra. Từ khi nào cô có thể thay đổi tình thể ngay lập tức như vậy?
Chu Hạo thật sự nghi ngờ người ngồi trước mặt mình bây giờ đã thay đổi và không còn là cô gái chấp nhận khuất phục dưới tay anh như lúc trước nữa.
Chuyện gì đã khiến cô trở nên như ngày hôm nay? Anh không bao giờ chấp nhận việc cô khiêu khích mình như vậy. Anh sẽ cho cô biết hậu quả mà dám đối đầu với anh nó tệ hại như thế nào?
Nhưng Chu Hạo lại không biết được sau này anh đau khổ nhường nào vì đã hiểu lầm cô và đối xử tàn nhẫn như thế với cô.
An Hạ nằm trên giường nhớ lại lời mà Chu Hạo nói lúc nãy, cô cảm thấy cái tôi của anh ngày càng cao. Anh luôn tự coi mình là tâm điểm của mọi người noi theo chắc? "Tôi chưa chơi chán cô đâu."
Câu nói này của anh khiến cô vừa cảm thấy buồn cười lại vừa thấy chua xót trong lòng. Buồn cười là vì cô là con người chứ có phải đồ chơi của anh đâu mà chơi chán hay không chán. Còn buồn là vì bản thân bị hạ thấp đến mức bị đem ra so sánh với cả đồ chơi ngoài kia.
Tay siết chặt chiếc chăn đang đắp ngang người, cô nghĩ lần này bản thân nhất định kiên quyết ly hôn cho được với Chu Hạo.
Khát vọng được tự do của cô bây giờ rất lớn, cô chưa từng muốn mình bị người ta giam cầm hay quản thúc.
Cô là một người không thích bị ràng buộc, cái gì cô không thích mà càng ép làm thì cô sẽ khiến thất bại một cách thảm hại, không vì một cái gì hết, chỉ đơn giản là vì cô không thích.
Nhưng để nhận được sự đồng ý của Chu Hạo là một việc không hề đơn giản. Cô cần phải tìm cho mình một luật sư giỏi để có thể đưa ra bằng chứng mà có thể kết thúc hợp đồng sớm. Nhưng bằng chứng gì mới được đây?
Bỗng nhiên mắt An Hạ sáng lên.
Đúng rồi, bằng chứng ngoại tình.
Cô quay đầu nhìn ra bầu trời đen không một ngôi sao nào ngoài kia, đêm nay bầu trời đen không một ánh sáng, nó như lòng cô bây giờ vậy. Đang trong một nơi tăm tối không thể trốn ra khỏi nơi có ánh sáng.
Căn biệt thự này có được bao nhiêu người yêu thương cô?
Một người hay hai người?
Nhiều hay ít?
An Hạ cũng không biết được, nhưng có một điều cô rất chắc chắn rằng người ghét cô sẽ nhiều hơn người thích cô.
Gượng cười một cái cô nhằm mắt chìm vào giấc ngủ, ngủ để lấy lại tinh thần còn để đối phó với nhiều chuyện quan trọng hơn nữa.
Chu Hạo dưới tình huống đang nóng giận với cô và sự diễn xuất cực đỉnh của Uyển Nhi mà chấp nhận đưa cô ta về biệt thự mà không xem cô có cảm giác ra sao.
Anh một phần muốn cô sẽ đối xử với cô ta như thế nào và cảm nhận xem người chồng trên danh nghĩa này dắt người yêu của mình về sống chung với vợ thì cô ấy có tỏ ra khó chịu gì không?
Khi An Hạ tỉnh lại, cô đi vào phòng chọn một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc váy công sở tới đầu gối, kết hợp cùng với set đồ đó chính là đôi giày cao gót màu đen có độ cao vừa phải. Cô có sở thích với sơ mi nên tiền lương mà cô có đa phần cô sẽ đi mua nó về để thỏa mãn niềm đam mê của mình.
An Hạ có làn da mịn màng tự nhiên nên cô không cần phải trang điểm gì quá cầu kỳ, cô chỉ việc tô son nhẹ một cái cho thần sắc không quá nhợt nhạt là được.
Nhìn bản thân trong gương thấy mọi thứ đã ổn, cô đi đến cầm lấy túi xách đi xuống lầu.
Chưa kịp xuống đến phòng khách thì chân cô chợt khựng lại khi nghe được tiếng cười nói của Chu Hạo và một cô gái. An Hạ cố để ý xem giọng nữ đó là ai và rồi cô nhếch môi một cái khi biết người đó là ai.
Không ngờ anh lại dám dắt về đây.
Quản gia Lý đã dậy từ sớm nên biết được chuyện thiếu gia dẫn phụ nữ về biệt thự, thấy cô đi xuống bà lo lắng nhìn theo. Bà sợ cô buồn trong lòng khi thấy chồng mình vui vẻ với người khác. Thấy cô đứng yên, bà không nhịn được mà đi đến nói nhỏ. "Chuyện không như thiếu phu nhân nghĩ đâu, có thể đây chỉ là bạn của thiếu gia thôi."
Cô giật mình khi quản gia đột ngột xuất hiện từ sau lưng, quay lại nhìn bà cô bất giác mim cười coi như chưa có gì xảy ra. “Bác đừng có quá lo lắng con không sao đâu, dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi.”
Mặt quản gia Lý đơ ra không hiểu ý cô muốn nói là gì, bà rất muốn hỏi thêm nhưng lại sợ xen quá nhiều vào chuyện của chủ thôi. “Vậy thiếu phu nhân vào ăn sáng rồi hãy đi làm, tôi ra gọi thiếu gia cùng vào ăn chung."
Bà không nhắc đến gọi cô gái kia là sợ cô lại nghĩ ngợi suy nghĩ thêm.
An Hạ nhìn bà gật đầu rồi đi vào phòng ăn, cô hiểu ý của bà và cũng muốn tốt cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.