Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 177: Cậu lùi cái gì, tôi rất đáng sợ sao?
Ninh Hải
03/01/2022
Tông Chính Ngự.
Ba chữ này nổi tiếng giang hồ, không ai không biết.
Nhưng ít ai dám gọi thẳng bằng tên và họ như thế này.
Ai dám gọi Thất Gia bằng tên và họ?
Nó tương đương với việc đi tìm cái
chết!
Trần Hoa bĩu môi, “Vậy câu thật sự là tiểu công chúa của Ngự Viên Loan?”
Mộ An An không phủ nhận.
Trần Hoa vô thức lùi lại một bước.
“Cậu lùi cái gì, tôi rất đáng sợ sao?” Mộ An An đột nhiên nở nụ cười.
Trần Hoa nghiêm túc gật đầu, “Rất kinh khủng!”
Công chúa nhỏ Ngự Viên Loan.
Đó là người được người đàn ông trên đỉnh kim tự tháp bảo vệ trong lòng
bàn tay.
Trước kia tiểu công chúa đi thực tập, Thất Gia đã bày pháo hoa chúc mừng, chuyện này ở Giang Thành vẫn là một giai thoại.
Đối với Trần Hoa, Ngự Viên Loan, công chúa nhỏ Ngự Viên Loan và Thất Gia đều là những người cô sẽ không bao giờ tiếp xúc trong đời.
Lúc nãy cảnh ở lối vào của buổi tiệc rượu, cô ấy phải mất một thời gian dài mới bình tĩnh được.
“Vậy, cậu định không làm bạn thân của tôi nữa sao?” Mộ An An dựa người vào bồn rửa mặt.
Trần Hoa dừng lại, lập tức lắc đầu, “Không, không phải.”
“Hứ???”
“Chỉ là tôi không thể tiêu hóa được.” Cô ấy dừng lại, “Hãy nghĩ xem, vẫn không thể tin được rằng công chúa nhỏ Ngự Viên Loan sẽ là bạn tốt nhất của tôi.”
Mộ An An mỉm cười, “Thất Gia là thần, tôi không phải.”
“Cậu là công chúa được thần nâng lên tận trời.” Trần Hoa chân thành nói, đánh giá của Giang Thành về công chúa nhỏ của Ngự Viên Loan.
Mộ An An cười không nói gì nữa.
Cả hai cùng im lặng.
Sau khoảng một phút, Trần Hoa cẩn thận liếc nhìn Mộ An An, “An An, tôi còn có một số câu hỏi.”
“Hỏi.”
“Vì sao cậu rất xinh đẹp, lại là công chúa nhỏ của Ngự Viên Loan, tại sao cậu lại tỏ ra xấu xí?” Trần Hoa hỏi.
Trong trường, nữ thần Giang cầm được nâng lên thiên đường.
Là một cô gái xấu xí, bối cảnh của Mộ An An lại là một đứa trẻ mò côi, hàng
ngày bị chế giễu, bóc phốt, thậm chí ngay cả thành thích chuyên ngành đứng thứ nhất cũng bị nghi ngờ chất vấn.
Thân phận thật sự nếu tiết lộ, chắc rằng không ai dám nói bất cứ điều gì.
về phần Giang cầm, thật sự không còn chỗ cho cô ta.
“Muốn khiêm tốn học hành.” Mộ An An trả lời đơn giản.
Cô không định kể chuyện nhà họ Giang ra.
“Vậy cậu nói, thích Thất Gia, là kiểu thích như người thân à?” Trần Hoa lại
hỏi.
Mộ An An dứt khoát lắc đầu, “Tôi muốn làm người phụ nữ của chú ấy.”
“Loại tình yêu mà muốn ngủ cùng chú ấy.”
“Cái kiểu thích là rất muốn làm tình cùng chú ấy.”
Mộ An An trả lời lại bằng ba câu liên tiếp, Trần Hoa cảm thấy tam quan của mình vỡ tan tành, hai mắt mở to, không kịp phản ứng nữa.
Mộ An An bật cười.
Nhưng những lời này không phải là
nói đùa.
Cô ấy thực sự thích Thất Gia, chỉ muốn trở thành người phụ nữ của chú ấy.
Đó là kiểu, hàng ngày khi cô mở mắt thì có thể nhìn thấy, hơn nữa trao cho cô một nụ hôn như một người phụ nữ.
Chứ không phải công chúa nhỏ.
Dù có được nâng lên tận trời xanh, trong mắt anh cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cô không thích.
Bây giờ cũng đang nỗ lực chỉ để xé bỏ nhãn mác của đứa trẻ, thậm chí tham gia vào những bữa tiệc nhàm chán như vậy.
“Còn câu hỏi nào không?” Mộ An An hỏi, “Không có câu hỏi nào chúng ta sẽ đi ra ngoài.”
Mộ An An cảm thấy Trần Hoa cần phải tự mình tiêu hóa.
Nhưng mà, vừa lúc Mộ An An chuẩn bị rời đi, Trần Hoa vươn tay nắm lấy cánh tay Mộ An An, “Còn có một chuyện.” Mộ An An quay đầu nghi ngờ nhìn lại Trần Hoa.
Trần Hoa cúi đầu hít sâu, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, “Làm phiền câu cho tôi mượn biệt thự bên cạnh bệnh viện. Tôi muốn giảm cân.”
Mộ An An cười, “Được, ba tháng này sẽ là của cậu.”
Nói xong, cô trực tiếp lấy chìa khóa trong túi ra, ném cho Trần Hoa.
“Cậu tùy ý mang theo chìa khóa?” Trần Hoa kinh ngạc.
Mộ An An nhún vai, “Có linh cảm, cậu tại yến tiệc sẽ hứa với tôi.”
Trần Hoa mỉm cười, đi tới trước mặt Mộ An An, ôm lấy cô, “An An, cám ơn cậu, cậu thật tốt với tôi. Ba mẹ tôi đều không đối xử tốt với tôi như cậu.”
Cuối cùng, giọng nói của Trần Hoa có chút nghẹn ngào.
Thực sự cảm động.
Trước đây Trần Hoa cảm thấy hai người bình đẳng, đối xử tốt với nhau.
Nhưng bây giờ thân phận của Mộ An An đã được công khai, cô ấy biết rằng cô ấy và Mộ An An chỉ đơn giản
là trên trời và mặt đất.
Nhưng cô hề chê bơi, mà tiếp tục giúp đỡ cô ấy.
“Được rồi, đợi giảm cân xong rồi hẵng cảm động.” Mộ An An kéo Trần Hoa ra.
Cô không chịu nổi cảnh bịn rịn cảm động.
Đưa tay ra và lấy khăn giấy cho Trần Hoa.
Khi Trần Hoa lau mặt, Mộ An An mở tủ gương bên hông, nơi chứa đầy các sản phẩm trang điểm và chăm sóc da thương hiệu lớn, đặc biệt dành cho
phụ nữ.
Ba chữ này nổi tiếng giang hồ, không ai không biết.
Nhưng ít ai dám gọi thẳng bằng tên và họ như thế này.
Ai dám gọi Thất Gia bằng tên và họ?
Nó tương đương với việc đi tìm cái
chết!
Trần Hoa bĩu môi, “Vậy câu thật sự là tiểu công chúa của Ngự Viên Loan?”
Mộ An An không phủ nhận.
Trần Hoa vô thức lùi lại một bước.
“Cậu lùi cái gì, tôi rất đáng sợ sao?” Mộ An An đột nhiên nở nụ cười.
Trần Hoa nghiêm túc gật đầu, “Rất kinh khủng!”
Công chúa nhỏ Ngự Viên Loan.
Đó là người được người đàn ông trên đỉnh kim tự tháp bảo vệ trong lòng
bàn tay.
Trước kia tiểu công chúa đi thực tập, Thất Gia đã bày pháo hoa chúc mừng, chuyện này ở Giang Thành vẫn là một giai thoại.
Đối với Trần Hoa, Ngự Viên Loan, công chúa nhỏ Ngự Viên Loan và Thất Gia đều là những người cô sẽ không bao giờ tiếp xúc trong đời.
Lúc nãy cảnh ở lối vào của buổi tiệc rượu, cô ấy phải mất một thời gian dài mới bình tĩnh được.
“Vậy, cậu định không làm bạn thân của tôi nữa sao?” Mộ An An dựa người vào bồn rửa mặt.
Trần Hoa dừng lại, lập tức lắc đầu, “Không, không phải.”
“Hứ???”
“Chỉ là tôi không thể tiêu hóa được.” Cô ấy dừng lại, “Hãy nghĩ xem, vẫn không thể tin được rằng công chúa nhỏ Ngự Viên Loan sẽ là bạn tốt nhất của tôi.”
Mộ An An mỉm cười, “Thất Gia là thần, tôi không phải.”
“Cậu là công chúa được thần nâng lên tận trời.” Trần Hoa chân thành nói, đánh giá của Giang Thành về công chúa nhỏ của Ngự Viên Loan.
Mộ An An cười không nói gì nữa.
Cả hai cùng im lặng.
Sau khoảng một phút, Trần Hoa cẩn thận liếc nhìn Mộ An An, “An An, tôi còn có một số câu hỏi.”
“Hỏi.”
“Vì sao cậu rất xinh đẹp, lại là công chúa nhỏ của Ngự Viên Loan, tại sao cậu lại tỏ ra xấu xí?” Trần Hoa hỏi.
Trong trường, nữ thần Giang cầm được nâng lên thiên đường.
Là một cô gái xấu xí, bối cảnh của Mộ An An lại là một đứa trẻ mò côi, hàng
ngày bị chế giễu, bóc phốt, thậm chí ngay cả thành thích chuyên ngành đứng thứ nhất cũng bị nghi ngờ chất vấn.
Thân phận thật sự nếu tiết lộ, chắc rằng không ai dám nói bất cứ điều gì.
về phần Giang cầm, thật sự không còn chỗ cho cô ta.
“Muốn khiêm tốn học hành.” Mộ An An trả lời đơn giản.
Cô không định kể chuyện nhà họ Giang ra.
“Vậy cậu nói, thích Thất Gia, là kiểu thích như người thân à?” Trần Hoa lại
hỏi.
Mộ An An dứt khoát lắc đầu, “Tôi muốn làm người phụ nữ của chú ấy.”
“Loại tình yêu mà muốn ngủ cùng chú ấy.”
“Cái kiểu thích là rất muốn làm tình cùng chú ấy.”
Mộ An An trả lời lại bằng ba câu liên tiếp, Trần Hoa cảm thấy tam quan của mình vỡ tan tành, hai mắt mở to, không kịp phản ứng nữa.
Mộ An An bật cười.
Nhưng những lời này không phải là
nói đùa.
Cô ấy thực sự thích Thất Gia, chỉ muốn trở thành người phụ nữ của chú ấy.
Đó là kiểu, hàng ngày khi cô mở mắt thì có thể nhìn thấy, hơn nữa trao cho cô một nụ hôn như một người phụ nữ.
Chứ không phải công chúa nhỏ.
Dù có được nâng lên tận trời xanh, trong mắt anh cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cô không thích.
Bây giờ cũng đang nỗ lực chỉ để xé bỏ nhãn mác của đứa trẻ, thậm chí tham gia vào những bữa tiệc nhàm chán như vậy.
“Còn câu hỏi nào không?” Mộ An An hỏi, “Không có câu hỏi nào chúng ta sẽ đi ra ngoài.”
Mộ An An cảm thấy Trần Hoa cần phải tự mình tiêu hóa.
Nhưng mà, vừa lúc Mộ An An chuẩn bị rời đi, Trần Hoa vươn tay nắm lấy cánh tay Mộ An An, “Còn có một chuyện.” Mộ An An quay đầu nghi ngờ nhìn lại Trần Hoa.
Trần Hoa cúi đầu hít sâu, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, “Làm phiền câu cho tôi mượn biệt thự bên cạnh bệnh viện. Tôi muốn giảm cân.”
Mộ An An cười, “Được, ba tháng này sẽ là của cậu.”
Nói xong, cô trực tiếp lấy chìa khóa trong túi ra, ném cho Trần Hoa.
“Cậu tùy ý mang theo chìa khóa?” Trần Hoa kinh ngạc.
Mộ An An nhún vai, “Có linh cảm, cậu tại yến tiệc sẽ hứa với tôi.”
Trần Hoa mỉm cười, đi tới trước mặt Mộ An An, ôm lấy cô, “An An, cám ơn cậu, cậu thật tốt với tôi. Ba mẹ tôi đều không đối xử tốt với tôi như cậu.”
Cuối cùng, giọng nói của Trần Hoa có chút nghẹn ngào.
Thực sự cảm động.
Trước đây Trần Hoa cảm thấy hai người bình đẳng, đối xử tốt với nhau.
Nhưng bây giờ thân phận của Mộ An An đã được công khai, cô ấy biết rằng cô ấy và Mộ An An chỉ đơn giản
là trên trời và mặt đất.
Nhưng cô hề chê bơi, mà tiếp tục giúp đỡ cô ấy.
“Được rồi, đợi giảm cân xong rồi hẵng cảm động.” Mộ An An kéo Trần Hoa ra.
Cô không chịu nổi cảnh bịn rịn cảm động.
Đưa tay ra và lấy khăn giấy cho Trần Hoa.
Khi Trần Hoa lau mặt, Mộ An An mở tủ gương bên hông, nơi chứa đầy các sản phẩm trang điểm và chăm sóc da thương hiệu lớn, đặc biệt dành cho
phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.