Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 310: Cậu trải qua phẫu thuật giác mạc sao?
Ninh Hải
13/01/2022
Mộ An An vươn tay ngăn vai Trần
Hoa lại, kéo cô ấy tới sô pha, ngồi xuống: “Không có gì nghiêm trọng, chờ Mặc Mặc tỉnh lại, sự thật sẽ được phơi bày. Cho dù internet có phát tán điên cuồng,thì cũng không có ảnh hưởng gì đến mình.”
Nói xong, Mộ An An nhặt điện thoại ở trên mặt đất lên, tùy ý để sang một bên.
Mộ An An nói sang chuyện khác: “Vừa rồi Hoắc Hiển nói sẽ mang đồ ăn ngon trở về, hai người có mang về không vậy?”
“Sao?” – Trần Hoa mất một lúc,
mới phản ứng lại: “Có, tụi mình mua rất nhiều đồ nướng, đang để ở ngoài cửa, vừa rồi sốt ruột quá nên quên cầm vào.”
Nói xong Trần Hoa liền đi ra ngoài lấy đồ nướng.
Cùng lúc đó, đèn ờ trong biệt thự liền được bật sáng lên.
Mộ An ở trong bóng tối quá lâu, ánh sáng đột ngột khiến cho mắt cô không thích ứng được, liền vội vàng che mắt lại, nhưng cảm giác nhức nhối và khó chịu vẫn còn đó, kích thích nước mắt chảy ra.
Hoắc Hiển từ trong phòng tiện ích đi tới: “Chỉ là đứt cầu dao, không có vấn đề gì lớn… Mộ An An, sao cô lại khóc vậy?”
“Mắt tôi từng được làm phẫu thuật, tôi không thể chịu được ánh sáng chói đột ngột.” – Khi Mộ An An giải thích khi thì đã có thể thích ứng trở lại.
Sau đó lấy khăn tay lau nước mắt ở trên mặt.
Trần Hoa mang đồ nướng và bia đi vào.
Hoắc Hiển bước cầm tới lấy đồ,
nhét đồ vật ở trên bàn vào trong ngăn kéo, sau đó bày đồ ra, rồi trực tiếp ngồi bệt dưới đất.
Đồng thời dặn dò Trần Hoa và Mộ An An: “Hai người đừng ngồi ở trên sô pha, ăn không thoải mái, cứ ngồi trực tiếp trên sàn nhà đi, để tôi tìm phim xem.”
Nói xong, Hoắc Hiển liền mở màn hình TV, đồng thời tìm video trên điện thoại, chiếu lên màn hình.
Trần Hoa đi tới, ngồi trên tấm thảm trước ghế sô pha.
Hoắc Hiển mở lon bia cho hai
người.
Khi đặt bia trước mặt Mộ An An, hắn liền thuận miệng hỏi: “Cô nói mắt cô đã trải qua phẫu thuật, giải phẫu gì vậy?”
“Giác mạc.”
“Cậu trải qua phẫu thuật giác mạc sao?” – Trần Hoa rất kinh ngạc.
Hoắc Hiển cũng nhìn chằm chằm Mộ An An.
Mộ An An cầm lấy một xiên thịt nướng: “Uh, lúc mình mới sinh ra
mắt đã không được tốt, không mở mắt ra được, những đứa trẻ khác khóc chảy ra nước mắt, còn mình khóc là chảy ra mủ.”
Trần Hoa trợn tròn mắt: “Vậy chuyện gì xảy ra sau đó?”
Mộ An An: “Sau đó bác sĩ nói phải tiêm thuốc, nhưng điều kiện y tế lúc đó có hạn, sau khi tiêm thì mắt sẽ tốt hơn, nhưng rất dễ trở thành kè ngốc vì thuốc.”
Vẻ mặt của Hoắc Hiển cũng chăm chú: “Vậy sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Sau này tôi có chút may mắn, tôi không có bị bất kỳ tác dụng phụ nào của thuốc, không ngốc cũng không mù.” – Mộ an an nói: “Nhưng, vốn dĩ tưởng mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, nhưng sau bảy tuổi, thị lực của tôi hơi mờ, bác sĩ nói đó là bệnh lý giác mạc, tôi chỉ có thể phẫu thuật cắt bỏ giác mạc. Tôi cũng may mắn, khi mười tuổi đã gặp được người có giác mạc tương xứng, hiện tại cũng không có việc gì.”
Mộ An An khi nói tới việc này, cũng không có cảm giác gì.
Bời vì lúc ấy tuổi còn quá nhỏ.
Những điều này là mẹ nói cho Mộ An An, lúc ấy tuổi còn nhỏ, chưa có cảm xúc gì nhiều.
Chỉ có Mộ An An không cảm thấy không có việc gì, còn Trần Hoa và Hoắc Hiển thì đều trở nên yên lặng.
Hoa lại, kéo cô ấy tới sô pha, ngồi xuống: “Không có gì nghiêm trọng, chờ Mặc Mặc tỉnh lại, sự thật sẽ được phơi bày. Cho dù internet có phát tán điên cuồng,thì cũng không có ảnh hưởng gì đến mình.”
Nói xong, Mộ An An nhặt điện thoại ở trên mặt đất lên, tùy ý để sang một bên.
Mộ An An nói sang chuyện khác: “Vừa rồi Hoắc Hiển nói sẽ mang đồ ăn ngon trở về, hai người có mang về không vậy?”
“Sao?” – Trần Hoa mất một lúc,
mới phản ứng lại: “Có, tụi mình mua rất nhiều đồ nướng, đang để ở ngoài cửa, vừa rồi sốt ruột quá nên quên cầm vào.”
Nói xong Trần Hoa liền đi ra ngoài lấy đồ nướng.
Cùng lúc đó, đèn ờ trong biệt thự liền được bật sáng lên.
Mộ An ở trong bóng tối quá lâu, ánh sáng đột ngột khiến cho mắt cô không thích ứng được, liền vội vàng che mắt lại, nhưng cảm giác nhức nhối và khó chịu vẫn còn đó, kích thích nước mắt chảy ra.
Hoắc Hiển từ trong phòng tiện ích đi tới: “Chỉ là đứt cầu dao, không có vấn đề gì lớn… Mộ An An, sao cô lại khóc vậy?”
“Mắt tôi từng được làm phẫu thuật, tôi không thể chịu được ánh sáng chói đột ngột.” – Khi Mộ An An giải thích khi thì đã có thể thích ứng trở lại.
Sau đó lấy khăn tay lau nước mắt ở trên mặt.
Trần Hoa mang đồ nướng và bia đi vào.
Hoắc Hiển bước cầm tới lấy đồ,
nhét đồ vật ở trên bàn vào trong ngăn kéo, sau đó bày đồ ra, rồi trực tiếp ngồi bệt dưới đất.
Đồng thời dặn dò Trần Hoa và Mộ An An: “Hai người đừng ngồi ở trên sô pha, ăn không thoải mái, cứ ngồi trực tiếp trên sàn nhà đi, để tôi tìm phim xem.”
Nói xong, Hoắc Hiển liền mở màn hình TV, đồng thời tìm video trên điện thoại, chiếu lên màn hình.
Trần Hoa đi tới, ngồi trên tấm thảm trước ghế sô pha.
Hoắc Hiển mở lon bia cho hai
người.
Khi đặt bia trước mặt Mộ An An, hắn liền thuận miệng hỏi: “Cô nói mắt cô đã trải qua phẫu thuật, giải phẫu gì vậy?”
“Giác mạc.”
“Cậu trải qua phẫu thuật giác mạc sao?” – Trần Hoa rất kinh ngạc.
Hoắc Hiển cũng nhìn chằm chằm Mộ An An.
Mộ An An cầm lấy một xiên thịt nướng: “Uh, lúc mình mới sinh ra
mắt đã không được tốt, không mở mắt ra được, những đứa trẻ khác khóc chảy ra nước mắt, còn mình khóc là chảy ra mủ.”
Trần Hoa trợn tròn mắt: “Vậy chuyện gì xảy ra sau đó?”
Mộ An An: “Sau đó bác sĩ nói phải tiêm thuốc, nhưng điều kiện y tế lúc đó có hạn, sau khi tiêm thì mắt sẽ tốt hơn, nhưng rất dễ trở thành kè ngốc vì thuốc.”
Vẻ mặt của Hoắc Hiển cũng chăm chú: “Vậy sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Sau này tôi có chút may mắn, tôi không có bị bất kỳ tác dụng phụ nào của thuốc, không ngốc cũng không mù.” – Mộ an an nói: “Nhưng, vốn dĩ tưởng mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, nhưng sau bảy tuổi, thị lực của tôi hơi mờ, bác sĩ nói đó là bệnh lý giác mạc, tôi chỉ có thể phẫu thuật cắt bỏ giác mạc. Tôi cũng may mắn, khi mười tuổi đã gặp được người có giác mạc tương xứng, hiện tại cũng không có việc gì.”
Mộ An An khi nói tới việc này, cũng không có cảm giác gì.
Bời vì lúc ấy tuổi còn quá nhỏ.
Những điều này là mẹ nói cho Mộ An An, lúc ấy tuổi còn nhỏ, chưa có cảm xúc gì nhiều.
Chỉ có Mộ An An không cảm thấy không có việc gì, còn Trần Hoa và Hoắc Hiển thì đều trở nên yên lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.