Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 94: Chẳng lẽ dáng người của mình chưa đủ đẹp sao?
Ninh Hải
02/01/2022
Mộ An An nhanh chóng làm rõ mối quan hệ với tóc xoăn.
Mặc dù cô rất vui mừng vì Thất gia sẽ ghen, nhưng loại chuyện này không thể quá kích thích, nếu không sẽ phản tác dụng.
vẫn nên từ từ trêu chọc.
Mộ An An: “Tóc xoăn nói thích dáng người xinh đẹp, cháu cảm thấy Trần Hoa xinh đẹp là chắc chắn rồi, nhưng cậu ấy khá béo, bản thân cậu ấy cũng tự ti. Trước đây cậu ấy cũng ăn kiêng, cũng gầy đi, nhưng một tháng sau đã tăng trở lại.”
Vốn dĩ cân nặng của Trần Hoa là khoảng 65 kí, nhưng cô ấy cứ giảm cân rồi lại tăng trở lại, không giảm được cân mà còn tăng hơn chục kí.
Nguyên nhân chính là vì kiểu giảm cân này, chưa được bao lâu liền tăng lại, đã quá nhiều lần, khiến tâm lý của Trần Hoa bắt đầu có bài xích đối việc giảm béo này.
Chính là không dám giảm, giảm cũng sẽ tăng tở lại, còn tiêu cực hơn.
Mộ An An trước đây nghĩ cách giảm cân này rất có hại, nhưng vì cảm xúc của Trần Hoa nên không đề cập đến. Hiện tại thừa dịp Trần Hoa thích tóc xoăn, giúp Trần Hoa giảm cân.
“Thất gia, có thể chứ?” – Mộ An An hỏi.
Tông Chính Ngự: “Kêu La Sâm sắp xếp đi.”
Nói xong, anh liền đưa tay xoa sau đầu Mộ An An, chậm rãi nói: “An An.”
Hử?
Tông Chính Ngự không có lập tức đáp lại, theo thói quen đưa tay nhéo vành tai của Mộ An An.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đối xử quá tốt với một người sẽ dễ bị tổn thương.”
“Cháu không sợ.” – Mộ An An cơ hồ thốt ra: “Nếu cuối cùng tổn thương, thì chứng minh là mắt cháu mù, không biết nhìn người, cũng không sao cả.”
Cô chỉ có một người bạn thân, cho nên luôn muốn đối xử tốt với cô ấy, hy vọng mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với Trần Hoa.
Tông Chính Ngự đã thảo luận về chủ đề này với Mộ An An trước đó, lúc này cũng không nói thêm gì nữa.
Dọc theo đường đi cũng không nói gì khác.
Xe vừa đến Ngự Viên Loan, Tông Chính Ngự liền nhận được điện thoại công việc, sau đó đi vào phòng làm việc.
Mùi lẩu trên người Mộ An An vẫn chưa hết, cho nên cô đặc biệt muốn trở về phòng tắm rửa.
Tuy nhiên, khi cô trở lại phòng và chuẩn bị vào phòng tắm, Mộ An An đột nhiên dừng lại.
Cô lùi lại, đi về phía phòng cất quần áo, nhìn mình trong gương, trên người chỉ mặc mỗi chiếc váy hai dây.
Cơ thể trẻ trung 20 tuổi tràn đầy sức sống,
Mộ An An phát triển không có bất kỳ dấu hiệu nào xấu xí, mà ngược lại phát triển khá tốt, phía trước thì lòi phía sau thì vểnh ra, chân dài cũng có.
Mộ An An lớn lên rất giống mẹ.
Mẹ cô từ nhỏ đã là một mỹ nhân, Mộ An An tự nhiên cũng không kém.
Cô đứng trước gương khoa tay múa
chân, thầm nghĩ, bộ dạng này của mình hẳn là có thể hấp dẫn nhiều người.
Nhưng khi ở trong xe, cả người Thất gia dính vào cô, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, không có chút động lòng nào.
Không giống như Mộ An An, trái tim của cô đã dao động đến mức muốn vỡ tung.
Có vẻ như cơ thể của cô không hấp dẫn chút nào đối với Thất gia.
Mộ An An khi ở trên xe nói chuyện với tóc xoăn, liền nhận ra một điều.
Đàn ông đều là những sinh vật thị
giác.
Giống như việc tóc xoăn nhìn một người, đều nhìn dáng người trước ròi mới đến khuôn mặt, dáng người tiêu chuẩn thì sẽ tiếp tục tìm hiểu người đó, cho nên Mộ An An tự hỏi liệu dáng người của cô có thể khiến Thất gia đối mình có một chút suy nghĩ không an phận hay không.
Nhưng hiển nhiên, Mộ An An đã thất bại.
“Chẳng lẽ dáng người của mình chưa đủ đẹp sao?”
Thất gia thích nóng bỏng hơn sao?
Mộ An An lẩm bẩm một mình, chụp một tấm ảnh trong gương, cuối cùng tràn đầy thất vọng, lại tiếp tục chụp, dự định hoài nghĩ cuộc sống.
Dứt khoát không suy nghĩ nữa, trực tiếp đi tắm rửa.
Sau khi Mộ An An tắm rửa xong đi vào phòng cất quần áo thay quần áo ở nhà, vừa vặn bác sĩ cố gõ cửa để thay băng cho Mộ An An.
vết thương trên tay Mộ An An gần như đã lành, không cần phải đặc biệt tới thay băng nữa.
Mặc dù cô rất vui mừng vì Thất gia sẽ ghen, nhưng loại chuyện này không thể quá kích thích, nếu không sẽ phản tác dụng.
vẫn nên từ từ trêu chọc.
Mộ An An: “Tóc xoăn nói thích dáng người xinh đẹp, cháu cảm thấy Trần Hoa xinh đẹp là chắc chắn rồi, nhưng cậu ấy khá béo, bản thân cậu ấy cũng tự ti. Trước đây cậu ấy cũng ăn kiêng, cũng gầy đi, nhưng một tháng sau đã tăng trở lại.”
Vốn dĩ cân nặng của Trần Hoa là khoảng 65 kí, nhưng cô ấy cứ giảm cân rồi lại tăng trở lại, không giảm được cân mà còn tăng hơn chục kí.
Nguyên nhân chính là vì kiểu giảm cân này, chưa được bao lâu liền tăng lại, đã quá nhiều lần, khiến tâm lý của Trần Hoa bắt đầu có bài xích đối việc giảm béo này.
Chính là không dám giảm, giảm cũng sẽ tăng tở lại, còn tiêu cực hơn.
Mộ An An trước đây nghĩ cách giảm cân này rất có hại, nhưng vì cảm xúc của Trần Hoa nên không đề cập đến. Hiện tại thừa dịp Trần Hoa thích tóc xoăn, giúp Trần Hoa giảm cân.
“Thất gia, có thể chứ?” – Mộ An An hỏi.
Tông Chính Ngự: “Kêu La Sâm sắp xếp đi.”
Nói xong, anh liền đưa tay xoa sau đầu Mộ An An, chậm rãi nói: “An An.”
Hử?
Tông Chính Ngự không có lập tức đáp lại, theo thói quen đưa tay nhéo vành tai của Mộ An An.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đối xử quá tốt với một người sẽ dễ bị tổn thương.”
“Cháu không sợ.” – Mộ An An cơ hồ thốt ra: “Nếu cuối cùng tổn thương, thì chứng minh là mắt cháu mù, không biết nhìn người, cũng không sao cả.”
Cô chỉ có một người bạn thân, cho nên luôn muốn đối xử tốt với cô ấy, hy vọng mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với Trần Hoa.
Tông Chính Ngự đã thảo luận về chủ đề này với Mộ An An trước đó, lúc này cũng không nói thêm gì nữa.
Dọc theo đường đi cũng không nói gì khác.
Xe vừa đến Ngự Viên Loan, Tông Chính Ngự liền nhận được điện thoại công việc, sau đó đi vào phòng làm việc.
Mùi lẩu trên người Mộ An An vẫn chưa hết, cho nên cô đặc biệt muốn trở về phòng tắm rửa.
Tuy nhiên, khi cô trở lại phòng và chuẩn bị vào phòng tắm, Mộ An An đột nhiên dừng lại.
Cô lùi lại, đi về phía phòng cất quần áo, nhìn mình trong gương, trên người chỉ mặc mỗi chiếc váy hai dây.
Cơ thể trẻ trung 20 tuổi tràn đầy sức sống,
Mộ An An phát triển không có bất kỳ dấu hiệu nào xấu xí, mà ngược lại phát triển khá tốt, phía trước thì lòi phía sau thì vểnh ra, chân dài cũng có.
Mộ An An lớn lên rất giống mẹ.
Mẹ cô từ nhỏ đã là một mỹ nhân, Mộ An An tự nhiên cũng không kém.
Cô đứng trước gương khoa tay múa
chân, thầm nghĩ, bộ dạng này của mình hẳn là có thể hấp dẫn nhiều người.
Nhưng khi ở trong xe, cả người Thất gia dính vào cô, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, không có chút động lòng nào.
Không giống như Mộ An An, trái tim của cô đã dao động đến mức muốn vỡ tung.
Có vẻ như cơ thể của cô không hấp dẫn chút nào đối với Thất gia.
Mộ An An khi ở trên xe nói chuyện với tóc xoăn, liền nhận ra một điều.
Đàn ông đều là những sinh vật thị
giác.
Giống như việc tóc xoăn nhìn một người, đều nhìn dáng người trước ròi mới đến khuôn mặt, dáng người tiêu chuẩn thì sẽ tiếp tục tìm hiểu người đó, cho nên Mộ An An tự hỏi liệu dáng người của cô có thể khiến Thất gia đối mình có một chút suy nghĩ không an phận hay không.
Nhưng hiển nhiên, Mộ An An đã thất bại.
“Chẳng lẽ dáng người của mình chưa đủ đẹp sao?”
Thất gia thích nóng bỏng hơn sao?
Mộ An An lẩm bẩm một mình, chụp một tấm ảnh trong gương, cuối cùng tràn đầy thất vọng, lại tiếp tục chụp, dự định hoài nghĩ cuộc sống.
Dứt khoát không suy nghĩ nữa, trực tiếp đi tắm rửa.
Sau khi Mộ An An tắm rửa xong đi vào phòng cất quần áo thay quần áo ở nhà, vừa vặn bác sĩ cố gõ cửa để thay băng cho Mộ An An.
vết thương trên tay Mộ An An gần như đã lành, không cần phải đặc biệt tới thay băng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.