Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 140: Cháu không có sao?
Ninh Hải
02/01/2022
Kết quả, khi đứa trẻ ngẩng đầu lên,
liền bày ra vẻ mặt ủy khuất bộ dạng đáng thương, Tông Chính Ngự ngay tức khắc liền mềm lòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Các bạn nhỏ khác đều về nhà hết rồi, tại sao cháu lại không trở về nhà?”
“Các bạn nhỏ khác đều có người tới đón.”
“Cháu không có sao?” – Tông Chính Ngự nhíu mày.
Mộ An An ủy khuất: “Nhưng các bạn nhỏ khác đều có thể ôm người đến đón, An An không có.”
Lúc đó Thất gia nghe xong, lông mày liền nhíu lại một chút, sau đó đem Mộ
An An ôm vào trong lòng: “Sau này ta đến đón, những thứ các bạn nhỏ khác có, công chúa nhỏ của chúng ta không thể không có.”
Cuối cùng những lời này đã trở thành hạt giống trong trái tim của Mộ An An.
Theo năm tháng lớn dần, cuối cùng hạt giống ở trong lòng cũng đã lớn lên thành một cây đại thụ.
Mà cái cây này, chính là tình cảm ngày càng mãnh liệt của Mộ An An dành cho Tông Chính Ngự.
Mà lúc này, Tông Chính Ngự sau khi nghe Mộ An An nói xong, anh liền khẽ cau mày, trên mặt vẫn mang theo vẻ
lạnh lùng, nhưng không có biểu hiện gì thêm.
“Thất gia, cháu có thể mặc bộ này được không?” – Mộ An An thêm vào một câu.
Lúc này điện thoại của Tông Chính Ngự vang lên, anh nhìn thoáng qua rồi nghe máy,sau khi nói ngắn gọn vài câu liền cúp máy.
Lần thứ hai quay đầu lại nhìn Mộ An An, khi nhìn vào ánh mắt xinh đẹp tràn đầy sự mong chờ ở phía đối diện, trái tim Tông Chính Ngự liền bị đánh trúng.
Cuối cùng nói một câu: “Có thể.
Mộ An An dừng lại một giây, sau đó liền nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, cặp mắt đó càng trở nên sáng ngời hơn.
Đôi mắt mê hoặc giống như một dải ngân hà ngập.
“Cám ơn Thất gia!” – Giọng nói của Mộ An An vô cùng sung sướng.
Tông Chính Ngự đột nhiên hoàn hồn lại vì giọng nói này, sau đó anh liền thu lại ánh mắt.
Anh cúi đầu, liền dùng ngón trỏ xoa vào giữa lông mày.
Cơn đau ban đầu chỉ ở trên trán đột
nhiên lan đến toàn bộ đại não.
Cảm giác đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, không ngừng kích thích các giác quan của Tông Chính Ngự.
Sắc mặt của anh liền bắt đầu trở nên khó coi.
Trên mặt Mộ An An vốn đang nở nụ cười, vừa nhìn thấy Tông Chính Ngự ở bênh cạnh, cô lập tức bắt đầu trở nên lo lắng, liền đi tới bên cạnh vuốt ve anh: “Thất gia, chú phát bệnh sao?”
Mộ An An vừa hỏi xong liền ra lệnh cho người hầu bên cạnh:”Mau, đi gọi bác sĩ Cố, Thất gia phát bệnh rồi!”
Một câu của Mộ An An, liền phá vỡ sự yên tĩnh của Ngự Viên Loan, ngay lập tức tiếng chuông báo động vang lên, cả Ngự Viên Loan đều lâm vào trạng thái cảnh giác cao độ.
“Thất gia, chú không sao chứ?”
Mộ An An vô cùng lo lắng.
Tông Chính Ngự vẫn luôn đau đầu, ngày thường thì chỉ hơi đau một chút, nhưng sẽ không thường xuyên lên cơn.
Một khi phát tác, nó sẽ trực tiếp khiển Tông Chính Ngự phát điên.
Thất gia phát điên thì sẽ trở nên vô
cùng đáng sợ!
“Không sao.”
Tông Chính Ngự gạt tay Mộ An An ra, từ trên ghế sô pha đứng dậy: “Cháu đi tìm bạn của mình trước đi.”
Nói xong liền đi lên lầu.
Mặc dù bước chân của Thất gia vẫn rất vững vàng, nhưng góc mặt nghiêng của anh đang siết chặt, khiến Mộ An An vô cùng lo lắng.
Khi anh phát bệnh, thì vô cùng đáng sợ.
Không chỉ có sức tàn phá khủng khiếp, mà còn đau đầu không kiểm soát được.
Mộ An An đuổi theo: “Thất gia, cháu đỡ chú lên lầu nghỉ ngơi nhé?”
“Rời đi.”
Tông Chính Ngự đẩy cô ra, cố nén giọng nói của mình đến mức cực hạn.
Anh nhấc chân bước lên lầu.
Mộ An An theo bản năng muốn đi theo, Tông Chính Ngự liền nghiêng người, cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Khi bác sĩ Cố Cố tới nơi, thì nhìn thấy
Tông Chính Ngự đang đứng ở trên bậc thang thứ tư, hơi nghiêng đầu nhìn Mộ An An, khí chất lạnh như băng lại còn sắc bén.
Mộ An An rất lo lắng.
Tông Chính Ngự không nói nhiều, liền bước lên lầu.
Mộ An An cắn răng, lựa chọn đuổi theo.
“Tiểu thư An An.”
Bác sĩ Cố thấy vậy liền vội vàng giữ chặt Mộ An An, nhắc nhở: “Hiện tại Thất gia đang trong tình trạng không ổn định, tiểu thư An An chớ xúc
động…
Nói xong, bác sĩ cố nhìn những người hầu đang căng thẳng ở xung quanh, liền hạ giọng nhắc nhở: “Các người ngàn vạn lần đừng có nghĩ tới, cùng Thất gia phát sinh quan hệ. Một khi phát sinh, các người đừng mong có thể giấu được.”
Lời nhắc của bác sĩ cố, Mộ An An đương nhiên hiểu rõ.
Mà Mộ An An cũng vậy, từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, chưa bao giờ bị kích động.
Nhưng, đó là việc không liên quan đến Thất gia.
liền bày ra vẻ mặt ủy khuất bộ dạng đáng thương, Tông Chính Ngự ngay tức khắc liền mềm lòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Các bạn nhỏ khác đều về nhà hết rồi, tại sao cháu lại không trở về nhà?”
“Các bạn nhỏ khác đều có người tới đón.”
“Cháu không có sao?” – Tông Chính Ngự nhíu mày.
Mộ An An ủy khuất: “Nhưng các bạn nhỏ khác đều có thể ôm người đến đón, An An không có.”
Lúc đó Thất gia nghe xong, lông mày liền nhíu lại một chút, sau đó đem Mộ
An An ôm vào trong lòng: “Sau này ta đến đón, những thứ các bạn nhỏ khác có, công chúa nhỏ của chúng ta không thể không có.”
Cuối cùng những lời này đã trở thành hạt giống trong trái tim của Mộ An An.
Theo năm tháng lớn dần, cuối cùng hạt giống ở trong lòng cũng đã lớn lên thành một cây đại thụ.
Mà cái cây này, chính là tình cảm ngày càng mãnh liệt của Mộ An An dành cho Tông Chính Ngự.
Mà lúc này, Tông Chính Ngự sau khi nghe Mộ An An nói xong, anh liền khẽ cau mày, trên mặt vẫn mang theo vẻ
lạnh lùng, nhưng không có biểu hiện gì thêm.
“Thất gia, cháu có thể mặc bộ này được không?” – Mộ An An thêm vào một câu.
Lúc này điện thoại của Tông Chính Ngự vang lên, anh nhìn thoáng qua rồi nghe máy,sau khi nói ngắn gọn vài câu liền cúp máy.
Lần thứ hai quay đầu lại nhìn Mộ An An, khi nhìn vào ánh mắt xinh đẹp tràn đầy sự mong chờ ở phía đối diện, trái tim Tông Chính Ngự liền bị đánh trúng.
Cuối cùng nói một câu: “Có thể.
Mộ An An dừng lại một giây, sau đó liền nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, cặp mắt đó càng trở nên sáng ngời hơn.
Đôi mắt mê hoặc giống như một dải ngân hà ngập.
“Cám ơn Thất gia!” – Giọng nói của Mộ An An vô cùng sung sướng.
Tông Chính Ngự đột nhiên hoàn hồn lại vì giọng nói này, sau đó anh liền thu lại ánh mắt.
Anh cúi đầu, liền dùng ngón trỏ xoa vào giữa lông mày.
Cơn đau ban đầu chỉ ở trên trán đột
nhiên lan đến toàn bộ đại não.
Cảm giác đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, không ngừng kích thích các giác quan của Tông Chính Ngự.
Sắc mặt của anh liền bắt đầu trở nên khó coi.
Trên mặt Mộ An An vốn đang nở nụ cười, vừa nhìn thấy Tông Chính Ngự ở bênh cạnh, cô lập tức bắt đầu trở nên lo lắng, liền đi tới bên cạnh vuốt ve anh: “Thất gia, chú phát bệnh sao?”
Mộ An An vừa hỏi xong liền ra lệnh cho người hầu bên cạnh:”Mau, đi gọi bác sĩ Cố, Thất gia phát bệnh rồi!”
Một câu của Mộ An An, liền phá vỡ sự yên tĩnh của Ngự Viên Loan, ngay lập tức tiếng chuông báo động vang lên, cả Ngự Viên Loan đều lâm vào trạng thái cảnh giác cao độ.
“Thất gia, chú không sao chứ?”
Mộ An An vô cùng lo lắng.
Tông Chính Ngự vẫn luôn đau đầu, ngày thường thì chỉ hơi đau một chút, nhưng sẽ không thường xuyên lên cơn.
Một khi phát tác, nó sẽ trực tiếp khiển Tông Chính Ngự phát điên.
Thất gia phát điên thì sẽ trở nên vô
cùng đáng sợ!
“Không sao.”
Tông Chính Ngự gạt tay Mộ An An ra, từ trên ghế sô pha đứng dậy: “Cháu đi tìm bạn của mình trước đi.”
Nói xong liền đi lên lầu.
Mặc dù bước chân của Thất gia vẫn rất vững vàng, nhưng góc mặt nghiêng của anh đang siết chặt, khiến Mộ An An vô cùng lo lắng.
Khi anh phát bệnh, thì vô cùng đáng sợ.
Không chỉ có sức tàn phá khủng khiếp, mà còn đau đầu không kiểm soát được.
Mộ An An đuổi theo: “Thất gia, cháu đỡ chú lên lầu nghỉ ngơi nhé?”
“Rời đi.”
Tông Chính Ngự đẩy cô ra, cố nén giọng nói của mình đến mức cực hạn.
Anh nhấc chân bước lên lầu.
Mộ An An theo bản năng muốn đi theo, Tông Chính Ngự liền nghiêng người, cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Khi bác sĩ Cố Cố tới nơi, thì nhìn thấy
Tông Chính Ngự đang đứng ở trên bậc thang thứ tư, hơi nghiêng đầu nhìn Mộ An An, khí chất lạnh như băng lại còn sắc bén.
Mộ An An rất lo lắng.
Tông Chính Ngự không nói nhiều, liền bước lên lầu.
Mộ An An cắn răng, lựa chọn đuổi theo.
“Tiểu thư An An.”
Bác sĩ Cố thấy vậy liền vội vàng giữ chặt Mộ An An, nhắc nhở: “Hiện tại Thất gia đang trong tình trạng không ổn định, tiểu thư An An chớ xúc
động…
Nói xong, bác sĩ cố nhìn những người hầu đang căng thẳng ở xung quanh, liền hạ giọng nhắc nhở: “Các người ngàn vạn lần đừng có nghĩ tới, cùng Thất gia phát sinh quan hệ. Một khi phát sinh, các người đừng mong có thể giấu được.”
Lời nhắc của bác sĩ cố, Mộ An An đương nhiên hiểu rõ.
Mà Mộ An An cũng vậy, từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, chưa bao giờ bị kích động.
Nhưng, đó là việc không liên quan đến Thất gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.