Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 343
Ninh Hải
13/01/2022
Mọi người:”? ? ? Sư phụ Hắc Trà, chúng tôi cũng muốn đặt cược cái này.”
Hắc Trà: “Các người đặt cố Thư Khanh thua cho tôi, tháng này tôi không có tiền, tiền đặt cược này không thể lấy lại được, đêm nay tôi sẽ tự mình lên sân, huấn luyện các người.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cược Cố Thư Khanh thua.
Bác sĩ Cố: …
Hắn thực sự biết ơn nữ hoàng vì đã đặt nhiều hy vọng vào hắn.
Trên sàn đấu quyền anh, Mộ An An đã làm nóng người xong rồi, đám người hầu liền lấy bao cát đi.
Bác sĩ Cố vẻ mặt không sợ chết bước vào trận đấu.
Trọng tài đứng ờ giữa hờ hai người điều chỉnh trạng thái, Hắc Trà dựa vào ghế, bên cạnh có đặt một hạt dưa và một tách trà nóng, tựa như đang xem một chương trình lớn.
“Tinh” một tiếng, trận đấu quyền anh chính thức bắt đầu.
Mộ An An không chút lưu tình liên tục tấn công bác sĩ cố, bác sĩ Cố nhanh chóng né tránh, khi quyền phong bay qua tóc mái của hắn liền hất ra phía sau, Mộ An An thu tay lại, sau đó lại công kích một lần nữa, nhưng hắn đều tránh được.
Sau một hiệp, Mộ An An không đánh trúng được quyền nào!
Trong giờ giải lao, bác sĩ cố ngồi ở ghế đối diện thương lượng nói: “Tiểu thư An An, chúng ta có thể
kết thúc hai hiệp đấu được không?”
Mộ An An không nói chuyện.
Bác sĩ Cố những năm gần đây ở Ngự Viên Loan, vẫn là một bác sĩ phế tài, không biết gì ngoài việc chữa bệnh.
Nhưng Mộ An An có thể nhìn ra, người đàn ông này không muốn thể hiện rõ năng lực cùa mình.
Đánh quyền với bác sĩ cố, không phải là để tra tấn hắn, mà bác sĩ Cố mỗi lần chì biết trốn, phòng thủ, sẽ không công kích, mà khả
năng phòng thủ của hắn rất mạnh, là một đối thủ tốt để tập luyện.
“Tinh” Hiệp hai bắt đầu, Mộ An An tung ra một cuộc tấn công dữ dội hơn, nhưng bác sĩ cố vẫn né một cách thành thạo.
Hắc Trà ở bên cạnh bình luận: “Mộ An An, bước chân của cô không vững, nắm tay ra chậm quá, nắm tay bên phải đánh vào cằm của hắn, nhanh lên!”
Khí thế hiện trường bắt đầu hừng hực.
Không ai để ý đến người đàn ông đang đi tới cưa phòng đấm bốc.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu đen rất đơn giản, cổ áo hơi hở ra ngoài, cổ tay áo vén tới bắp tay, khí chất rất lạnh lùng lại mang theo một chút lười biếng.
Anh dựa vào chỗ bên cạnh Hắc Trà, khoanh tay xem trận đấu quyền anh trên võ đài.
Hắc Trà lúc đầu thì chỉ bảo, lúc sau liền trực tiếp quở mắng: “Mộ An An! Cô điên rồi, tốc độ lại chậm như vậy? Đầu óc của cô
đều đem đi cải trang thành đàn ông rồi sao? Đánh hắn đi, chỗ cái cằm á! Điểm yếu của hắn chính là cái cằm!”
“Đánh chậm như vậy, đừng nói tôi là sư phụ của cô nữa, tôi mất mặt lắm!”
Hắc Trà huấn luyện rất hăng say, học trò ờ bên cạnh thì lén nhìn người đàn ông đang ở bên cạnh Hắc Trà, sau đó hắn liền kéo áo Hắc Trà: “Sư phụ.”
“Sư phụ cái gì!” – Hắc Trà không quan tâm: “Mộ An An, cô xem tính tình này của cô, cô về nhà
uống sữa đi cho rồi, còn tập quyền anh gì nữa, cũng do Thất gia mỗi ngày chiều cô đến hư rồi, ai cũng không nhận ra, với kỹ thuật này của cô, ở trên võ đài, một chiêu liền bị người ta phế đi rồi.”
“Sư phụ!” – Học trò ở bên cạnh rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa liền bẻ đầu Hắc Trà sang một bên.
Hắc Trà liền hăng say mắng: “Sư phụ cái quỷ gì, cái…cái…. ! ! !”
Câu nói kế tiếp, thì thấy người đàn ông bên cạnh mình không biết xuất hiện từ lúc nào, hoàn toàn nói không nên lời.
Thân thể của người đàn ông dựa vào cây cột ở bên cạnh, đôi mắt vốn dĩ đang rũ xuống, lúc này mới hơi nâng lên, đôi mắt sâu thẳm toát ra vẻ lạnh lùng tuyệt đối.
Vô, cùng, nguy, hiểm!
Ngay lúc đó, Hắc Trà liền cảm thấy trên cổ mình như có một con dao, giết chết cô bất cứ lúc nào.
Hắc Trà ngượng ngùng cười: “Thất gia ngài đã tới rồi sao?”
Tông Chính Ngự: “Mới vừa nói cái gì đó?”
Hắc Trà lập tức lập tức sửa lại tư thế, vỗ tay: “Tiểu thư An An, thật sự rất lợi hại, cho dù vài năm không huấn luyện, toàn bộ Ngự Viên Loan vẫn không có đối thủ, giỏi! Vô cùng giỏi!”
Mọi người: …
Sư phụ, mặt có đau không vậy?
Hắc Trà nói xong liền nhìn về
phía Mộ An An ở trên võ đài.
Kết thúc hai hiệp.
Mộ An An thở hồng hộc, trên trán tràn đầy giọt mồ hôi, nhưng vẫn không tổn thương được bác sĩ Cố một tí nào cả.
Cô nhất định là có khó chịu.
Nhưng sự khó chịu này chính là kỹ thuật của bản thân không đủ.
Mỗi lần tìm bác sĩ cố đánh một trận, đều giống như đòn cảnh tỉnh, khiến Mộ An An nhận ra năng lực của mình không đủ
mạnh.
Hắc Trà: “Các người đặt cố Thư Khanh thua cho tôi, tháng này tôi không có tiền, tiền đặt cược này không thể lấy lại được, đêm nay tôi sẽ tự mình lên sân, huấn luyện các người.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cược Cố Thư Khanh thua.
Bác sĩ Cố: …
Hắn thực sự biết ơn nữ hoàng vì đã đặt nhiều hy vọng vào hắn.
Trên sàn đấu quyền anh, Mộ An An đã làm nóng người xong rồi, đám người hầu liền lấy bao cát đi.
Bác sĩ Cố vẻ mặt không sợ chết bước vào trận đấu.
Trọng tài đứng ờ giữa hờ hai người điều chỉnh trạng thái, Hắc Trà dựa vào ghế, bên cạnh có đặt một hạt dưa và một tách trà nóng, tựa như đang xem một chương trình lớn.
“Tinh” một tiếng, trận đấu quyền anh chính thức bắt đầu.
Mộ An An không chút lưu tình liên tục tấn công bác sĩ cố, bác sĩ Cố nhanh chóng né tránh, khi quyền phong bay qua tóc mái của hắn liền hất ra phía sau, Mộ An An thu tay lại, sau đó lại công kích một lần nữa, nhưng hắn đều tránh được.
Sau một hiệp, Mộ An An không đánh trúng được quyền nào!
Trong giờ giải lao, bác sĩ cố ngồi ở ghế đối diện thương lượng nói: “Tiểu thư An An, chúng ta có thể
kết thúc hai hiệp đấu được không?”
Mộ An An không nói chuyện.
Bác sĩ Cố những năm gần đây ở Ngự Viên Loan, vẫn là một bác sĩ phế tài, không biết gì ngoài việc chữa bệnh.
Nhưng Mộ An An có thể nhìn ra, người đàn ông này không muốn thể hiện rõ năng lực cùa mình.
Đánh quyền với bác sĩ cố, không phải là để tra tấn hắn, mà bác sĩ Cố mỗi lần chì biết trốn, phòng thủ, sẽ không công kích, mà khả
năng phòng thủ của hắn rất mạnh, là một đối thủ tốt để tập luyện.
“Tinh” Hiệp hai bắt đầu, Mộ An An tung ra một cuộc tấn công dữ dội hơn, nhưng bác sĩ cố vẫn né một cách thành thạo.
Hắc Trà ở bên cạnh bình luận: “Mộ An An, bước chân của cô không vững, nắm tay ra chậm quá, nắm tay bên phải đánh vào cằm của hắn, nhanh lên!”
Khí thế hiện trường bắt đầu hừng hực.
Không ai để ý đến người đàn ông đang đi tới cưa phòng đấm bốc.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu đen rất đơn giản, cổ áo hơi hở ra ngoài, cổ tay áo vén tới bắp tay, khí chất rất lạnh lùng lại mang theo một chút lười biếng.
Anh dựa vào chỗ bên cạnh Hắc Trà, khoanh tay xem trận đấu quyền anh trên võ đài.
Hắc Trà lúc đầu thì chỉ bảo, lúc sau liền trực tiếp quở mắng: “Mộ An An! Cô điên rồi, tốc độ lại chậm như vậy? Đầu óc của cô
đều đem đi cải trang thành đàn ông rồi sao? Đánh hắn đi, chỗ cái cằm á! Điểm yếu của hắn chính là cái cằm!”
“Đánh chậm như vậy, đừng nói tôi là sư phụ của cô nữa, tôi mất mặt lắm!”
Hắc Trà huấn luyện rất hăng say, học trò ờ bên cạnh thì lén nhìn người đàn ông đang ở bên cạnh Hắc Trà, sau đó hắn liền kéo áo Hắc Trà: “Sư phụ.”
“Sư phụ cái gì!” – Hắc Trà không quan tâm: “Mộ An An, cô xem tính tình này của cô, cô về nhà
uống sữa đi cho rồi, còn tập quyền anh gì nữa, cũng do Thất gia mỗi ngày chiều cô đến hư rồi, ai cũng không nhận ra, với kỹ thuật này của cô, ở trên võ đài, một chiêu liền bị người ta phế đi rồi.”
“Sư phụ!” – Học trò ở bên cạnh rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa liền bẻ đầu Hắc Trà sang một bên.
Hắc Trà liền hăng say mắng: “Sư phụ cái quỷ gì, cái…cái…. ! ! !”
Câu nói kế tiếp, thì thấy người đàn ông bên cạnh mình không biết xuất hiện từ lúc nào, hoàn toàn nói không nên lời.
Thân thể của người đàn ông dựa vào cây cột ở bên cạnh, đôi mắt vốn dĩ đang rũ xuống, lúc này mới hơi nâng lên, đôi mắt sâu thẳm toát ra vẻ lạnh lùng tuyệt đối.
Vô, cùng, nguy, hiểm!
Ngay lúc đó, Hắc Trà liền cảm thấy trên cổ mình như có một con dao, giết chết cô bất cứ lúc nào.
Hắc Trà ngượng ngùng cười: “Thất gia ngài đã tới rồi sao?”
Tông Chính Ngự: “Mới vừa nói cái gì đó?”
Hắc Trà lập tức lập tức sửa lại tư thế, vỗ tay: “Tiểu thư An An, thật sự rất lợi hại, cho dù vài năm không huấn luyện, toàn bộ Ngự Viên Loan vẫn không có đối thủ, giỏi! Vô cùng giỏi!”
Mọi người: …
Sư phụ, mặt có đau không vậy?
Hắc Trà nói xong liền nhìn về
phía Mộ An An ở trên võ đài.
Kết thúc hai hiệp.
Mộ An An thở hồng hộc, trên trán tràn đầy giọt mồ hôi, nhưng vẫn không tổn thương được bác sĩ Cố một tí nào cả.
Cô nhất định là có khó chịu.
Nhưng sự khó chịu này chính là kỹ thuật của bản thân không đủ.
Mỗi lần tìm bác sĩ cố đánh một trận, đều giống như đòn cảnh tỉnh, khiến Mộ An An nhận ra năng lực của mình không đủ
mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.