Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 345
Ninh Hải
13/01/2022
Vốn dĩ trên mặt mang theo nụ cười, nhưng khi nhìn biểu cảm ở trên mặt Thất gia, trong lòng đột nhiên có chút căng thẳng.
Luôn cảm thấy đây không phải là một việc thoải mái.
Mộ An An rất căng thẳng nhìn Tông Chính Ngự.
Thậm chí còn có ý bảo Thất gia đừng nói gì cả, cô không muốn nghe.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một tâm trạng bốc đồng.
Nhịn một chút, thì cảm xúc đó sẽ không có nữa.
“Sáng mai chú sẽ đến thủ đô.” -Thất gia mở miệng, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Lần này thời gian đi sẽ khá lâu.”
Mộ An An vừa nghe thấy lời này, biểu cảm liền suy sụp xuống ngay lập tức.
Quả nhiên không phải là chuyên tốt.
“Không phải chú vừa mới trở về sao?” – Mộ An An vươn tay túm lấy ống tay áo của Tông Chính Ngự: “Sao lại đi nữa rồi?”
Vả lại, thời gian lại khá lâu.
Lâu là bao lâu?
“Công việc còn chưa xử lý xong.” – Tông Chính Ngự nói.
Bệnh tình của lão gia mới vừa ổn định.
Gia tộc Tông Chính liền xuất hiện một số vấn đề nội bộ, cần xử lý.
Đương nhiên, Thất gia sẽ không nói với Mộ An An về những vấn đề nhỏ nhặt này, bởi vì nó không quan trọng.
Tông Chính Ngự đặt cốc nước lên bàn, rồi xoa tóc Mộ An An: “Mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Cháu có thể cùng đi với chú được không?” – Mộ An An hai tay túm lấy ống tay áo của Tông Chính Ngự, giọng nói mềm dẻo, giống như một đứa trẻ đáng thương.
Mộ An An lúc này quả thực có
chút đáng thương.
Chuyện ờ bệnh viện mới vừa trả lại trong sạch cho cô, những nỗi đau mà cô phải chịu đựng trước đó vẫn chưa được xoa dịu, tiếp tục thực tập tại Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên hay không, vẫn còn là một ẩn số.
Vậy chẳng phải là một đứa trẻ đáng thương sao?
Quả thực đáng thương muốn chết.
Mộ An An bắt đầu làm nóng trước khi tỏ ra thảm thương, cô
bĩu môi, mờ to đôi mắt hạnh nhân ướt át nhìn chằm chằm, giọng nói lại thêm một chút nghẹn ngào: “Thất gia tôn kính, vết thương của cháu bây giờ vẫn còn chưa lành, trong lòng rấ không thoải mái, buổi tối sẽ gặp ác mộng, chú cứ như vậy đến thủ đô, thì cháu phải làm sao?”
“Hiện tại cháu cảm thấy toàn bộ Ngự Viên Loan đều vắng vẻ, không có chú, liền cảm thấy không có hương vị con người, mỗi ngày cháu sẽ rơi vào tâm trạng cực kỳ chán nản, thì phải làm sao? Đợi chú trở về, có lẽ lúc đó cháu đã trở thành người chết,
không còn một chút sức sống nào cả, chú cũng sẽ không nhìn thấy tiểu yêu nghiệt của chú nữa.”
Trong việc tỏ ra thảm thương với Thất gia, Mộ An An chính là diễn viên cấp mười tuyệt đối.
Nói mấy câu làm động lòng người, hết sức đáng thương, giống như sắp bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Vẻ mặt vốn dĩ bình tĩnh của Tông Chính Ngự, cũng bởi vì bộ dáng đáng thương này của Mộ An An, liền lộ ra vẻ xúc động.
Anh ngồi xổm xuống, dùng ngón taỵ cái gạt đi những giọt nước mắt trên khóe mắt của Mộ An An: “Ta sẽ sớm quay trờ về mà?”
Mộ An An lắc đầu rất quyết đoán: “Xa chú một ngày cháu không thể chịu đựng được, hiện tại chú là niềm an ủi của cháu, cháu chỉ khi nhìn thấy chú, mới có thẻ có được sự thoải mái.”
Cô bây giờ thê thảm làm sao, vẻ mặt thảm thương biết bao.
Đúng như lời bài hát: Không ai đau, không ai yêu, em là cây cải ở ngoài đồng không ai thèm.
Tông Chính Ngự nhìn chằm chằm Mộ An An một lúc: “Ta sẽ rất bận, không thể chăm sóc cho cháu được.”
“Cháu có thể tự lo cho mình. Hơn nữa có thể hít thở bầu không khí của cùng một thành phố với chú, cháu liền cảm thấy được an ủi.” -Mộ An An thấy Thất gia có dấu hiệu buông tay, nhất thời thừa thắng xong lên: “Đừng để cháu ở đây một mình, cảm giác giống như bị bỏ rơi vậy đó….”
Nói xong cúi đầu, nước mắt nói
rơi là rơi liền.
Tông Chính Ngự nhìn chằm chằm Mộ An An một lúc: “Ta sẽ rất bận, không thể chăm sóc cho cháu được.”
“Cháu có thể tự lo cho mình. Hơn nữa có thể hít thở bầu không khí cùa cùng một thành phố với chú, cháu liền cảm thấy được an ủi.” -Mộ An An thấy Thất gia có dấu hiệu buông tay, nhất thời thừa thắng xong lên: “Đừng để cháu ở đây một mình, cảm giác giống như bị bỏ rơi vậy đó….”
Nói xong cúi đầu, nước mắt nói
rơi là rơi liền.
Tông Chính Ngự không muốn thấy đứa nhỏ bị ủy khuất như vậy, lúc này liền cau mày: “Ngẩng đầu lên.”
Mộ An An miễn cưỡng ngẩng đầu, biểu cảm ủy khuất đã được thăng cấp, những giọt nước mắt long lanh đọng lại ở trên khóe mắt, có thể phản chiếu ánh sáng ở dưới ngọn đèn trên đỉnh đầu.
Tông Chính Ngự lau nước mắt ờ dưới khóe mắt của cô, cuối cùng bất lực thở dài, thỏa hiệp: “Vậy cùng đi.”
Đôi mắt Mộ An An liền sáng lên:
“Thật không?”
Luôn cảm thấy đây không phải là một việc thoải mái.
Mộ An An rất căng thẳng nhìn Tông Chính Ngự.
Thậm chí còn có ý bảo Thất gia đừng nói gì cả, cô không muốn nghe.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một tâm trạng bốc đồng.
Nhịn một chút, thì cảm xúc đó sẽ không có nữa.
“Sáng mai chú sẽ đến thủ đô.” -Thất gia mở miệng, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Lần này thời gian đi sẽ khá lâu.”
Mộ An An vừa nghe thấy lời này, biểu cảm liền suy sụp xuống ngay lập tức.
Quả nhiên không phải là chuyên tốt.
“Không phải chú vừa mới trở về sao?” – Mộ An An vươn tay túm lấy ống tay áo của Tông Chính Ngự: “Sao lại đi nữa rồi?”
Vả lại, thời gian lại khá lâu.
Lâu là bao lâu?
“Công việc còn chưa xử lý xong.” – Tông Chính Ngự nói.
Bệnh tình của lão gia mới vừa ổn định.
Gia tộc Tông Chính liền xuất hiện một số vấn đề nội bộ, cần xử lý.
Đương nhiên, Thất gia sẽ không nói với Mộ An An về những vấn đề nhỏ nhặt này, bởi vì nó không quan trọng.
Tông Chính Ngự đặt cốc nước lên bàn, rồi xoa tóc Mộ An An: “Mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Cháu có thể cùng đi với chú được không?” – Mộ An An hai tay túm lấy ống tay áo của Tông Chính Ngự, giọng nói mềm dẻo, giống như một đứa trẻ đáng thương.
Mộ An An lúc này quả thực có
chút đáng thương.
Chuyện ờ bệnh viện mới vừa trả lại trong sạch cho cô, những nỗi đau mà cô phải chịu đựng trước đó vẫn chưa được xoa dịu, tiếp tục thực tập tại Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên hay không, vẫn còn là một ẩn số.
Vậy chẳng phải là một đứa trẻ đáng thương sao?
Quả thực đáng thương muốn chết.
Mộ An An bắt đầu làm nóng trước khi tỏ ra thảm thương, cô
bĩu môi, mờ to đôi mắt hạnh nhân ướt át nhìn chằm chằm, giọng nói lại thêm một chút nghẹn ngào: “Thất gia tôn kính, vết thương của cháu bây giờ vẫn còn chưa lành, trong lòng rấ không thoải mái, buổi tối sẽ gặp ác mộng, chú cứ như vậy đến thủ đô, thì cháu phải làm sao?”
“Hiện tại cháu cảm thấy toàn bộ Ngự Viên Loan đều vắng vẻ, không có chú, liền cảm thấy không có hương vị con người, mỗi ngày cháu sẽ rơi vào tâm trạng cực kỳ chán nản, thì phải làm sao? Đợi chú trở về, có lẽ lúc đó cháu đã trở thành người chết,
không còn một chút sức sống nào cả, chú cũng sẽ không nhìn thấy tiểu yêu nghiệt của chú nữa.”
Trong việc tỏ ra thảm thương với Thất gia, Mộ An An chính là diễn viên cấp mười tuyệt đối.
Nói mấy câu làm động lòng người, hết sức đáng thương, giống như sắp bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Vẻ mặt vốn dĩ bình tĩnh của Tông Chính Ngự, cũng bởi vì bộ dáng đáng thương này của Mộ An An, liền lộ ra vẻ xúc động.
Anh ngồi xổm xuống, dùng ngón taỵ cái gạt đi những giọt nước mắt trên khóe mắt của Mộ An An: “Ta sẽ sớm quay trờ về mà?”
Mộ An An lắc đầu rất quyết đoán: “Xa chú một ngày cháu không thể chịu đựng được, hiện tại chú là niềm an ủi của cháu, cháu chỉ khi nhìn thấy chú, mới có thẻ có được sự thoải mái.”
Cô bây giờ thê thảm làm sao, vẻ mặt thảm thương biết bao.
Đúng như lời bài hát: Không ai đau, không ai yêu, em là cây cải ở ngoài đồng không ai thèm.
Tông Chính Ngự nhìn chằm chằm Mộ An An một lúc: “Ta sẽ rất bận, không thể chăm sóc cho cháu được.”
“Cháu có thể tự lo cho mình. Hơn nữa có thể hít thở bầu không khí của cùng một thành phố với chú, cháu liền cảm thấy được an ủi.” -Mộ An An thấy Thất gia có dấu hiệu buông tay, nhất thời thừa thắng xong lên: “Đừng để cháu ở đây một mình, cảm giác giống như bị bỏ rơi vậy đó….”
Nói xong cúi đầu, nước mắt nói
rơi là rơi liền.
Tông Chính Ngự nhìn chằm chằm Mộ An An một lúc: “Ta sẽ rất bận, không thể chăm sóc cho cháu được.”
“Cháu có thể tự lo cho mình. Hơn nữa có thể hít thở bầu không khí cùa cùng một thành phố với chú, cháu liền cảm thấy được an ủi.” -Mộ An An thấy Thất gia có dấu hiệu buông tay, nhất thời thừa thắng xong lên: “Đừng để cháu ở đây một mình, cảm giác giống như bị bỏ rơi vậy đó….”
Nói xong cúi đầu, nước mắt nói
rơi là rơi liền.
Tông Chính Ngự không muốn thấy đứa nhỏ bị ủy khuất như vậy, lúc này liền cau mày: “Ngẩng đầu lên.”
Mộ An An miễn cưỡng ngẩng đầu, biểu cảm ủy khuất đã được thăng cấp, những giọt nước mắt long lanh đọng lại ở trên khóe mắt, có thể phản chiếu ánh sáng ở dưới ngọn đèn trên đỉnh đầu.
Tông Chính Ngự lau nước mắt ờ dưới khóe mắt của cô, cuối cùng bất lực thở dài, thỏa hiệp: “Vậy cùng đi.”
Đôi mắt Mộ An An liền sáng lên:
“Thật không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.